
Phương Chu đặt
cho tôi, kỳ quái hơn tôi cũng thích."
Đoán chừng là khó chịu vì bị nói lại, giọng nói của
người họ Chiêm trở nên âm trầm: "Em có biết nó có ý gì không?"
". . . . . ." Cô cũng không tính toán nói
chuyện với nhau nữa, càng không tính toán nhìn sắc mặt anh.
". . . . . ." seehowmuchIloveyou —— Chiêm
Diệc Dương yên lặng bổ sung ở trong lòng.
* * *
****
Ngày 31, đồng nghiệp công ty đều đang chờ đợi ngày có
tiệc rượu cưới năm thì Hồ Nhất Hạ đang yên lặng lẩm bẩm ngày này là ngày Hứa
Phương Chu trở về.
Đáng tiếc, buổi sáng N bữa tiệc, buổi chiều N bữa
tiệc, Hồ Nhất Hạ cả nước miếng cũng không muốn phí, chỉ có thể trách mình đi
theo một cấp trên bận nhất công ty, người họ Chiêm phải tham gia tiệc phát
triển của nhân viên quý mới, hội nghị tuyên dương, hội nghị tài vụ, và hội nghị
qua điện thoại với tổng bộ. . . . Lộn xộn lung tung anh đều phải trông nom, da
mặt của cô dày cỡ nào, mới dám hỏi anh chuyện của Hứa Phương Chu vào lúc này?
Lại một hội nghị sắp kết thúc, Hồ Nhất Hạ đang cầm
Ipad tuần tra hành trình, đau khổ không chỉ một chút, dù sao người tham dự hội
nghị có Hứa Phương Chu —— chỉ việc này cũng đủ khiến cô đau khổ.
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của người họ
Chiêm: "Tan họp."
Hồ Nhất Hạ giật mình, đã tỉnh hồn lại vội vàng nhìn
đồng hồ —— hội nghị kết thúc trước 5 phút. Trong lòng không khỏi nói thầm, nên
nhắc nhớ người họ Chiêm giúp cô trước, hay là mình tự nói rõ tình huống vối Hứa
Phương Chu trước?
Tất cả mọi người đang đợi Chiêm Diệc Dương đi trước,
lại nghe anh nói: "Phó tổng chấp hành có thể cho tôi 5 phút hay
không?" Lúc này những người khác mới biết rõ tình huống, rối rít nhanh
chóng rời sân, Hồ Nhất Hạ vốn còn tựa vào ghế ngồi không động, lập tức bị thư
ký ghi chép xốc lên mang đi.
Hồ Nhất Hạ nhắm mắt theo đuôi sau lưng thư ký ghi
chép, đi tới nửa đường mới nhớ lại mình muốn làm cái gì, lại nghĩ không ra lấy
cớ gì, không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu cũ: "Tôi đau bụng, tôi tôi
vào nhà vệ sinh!"
Căn cứ vào thời gian chính xác đáng sợ của người họ
Chiêm, Hồ Nhất Hạ núp ở trong cầu tiêu coi thời gian, chuẩn bị vừa đến 5 phút
liền chạy như bay trở về phòng họp, thời gian đi qua từng giây từng giây trong
lòng cô, cô cầm đồng hồ cũng bắt đầu đổ mồ hôi, vừa thấy đến lúc, liền kéo cửa
nhà vệ sinh muốn đi ra.
Sau một khắc lại sửng sốt.
Đang đâm đầu đi về phía cô, không phải Chiêm Diệc
Dương thì là ai?
"Lần sau có thể đổi chỗ trốn mới hay không?"
Giọng nói Chiêm Diệc Dương luôn cũng rất nhẹ nhõm, Hồ
Nhất Hạ lại bị anh nhìn chăm chú, cực kỳ hận, thò đầu về phía sau anh dò xét,
không nhìn thấy bóng dáng Hứa Phương Chu, cô nhất thời thầm kêu một tiếng không
tốt! Vòng qua người họ Chiêm muốn chạy như điên vào phòng hội nghị.
Bất đắc dĩ bị người họ Chiêm tay mắt lanh lẹ nắm cổ
áo.
Anh kéo cô đi về phía khác, Hồ Nhất Hạ thà chết không
theo: "Anh làm gì thế? ? ?"
"Tôi giải thích với anh ta giống như em cầu xin
rồi. Người phụ nữ nên tự cao chút, không được ngã vào, chờ anh ta chủ động tới
nhận lỗi với em."
Giải thích với cô nhiều như vậy làm gì? Cô phối hợp
hay không phối hợp, cũng không trở ngại việc người đàn ông này xách cô vào
thang máy như xách con gà. Cho đến khi vào thang máy Hồ Nhất Hạ vẫn tràn ngập
tố cáo nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng nheo mắt nhìn lại cô, dụ dỗ: "Tiệc
rượu của công ty tối nay, tôi sẽ an bài em bị rút trúng khiêu vũ với anh
ta."
Cô cũng không trả lời, vẫn tỏ vẻ mặt phẫn hận, ánh mắt
lại lặng lẽ híp lại, rõ ràng là vụng trộm mừng, Chiêm Diệc Dương cũng không
phơi bày cô, chỉ hỏi: "Biết nhảy waltz không?"
"Anh đừng lo, lúc đại học tôi là vũ hậu!"
Trước mặt anh, Hồ Nhất Hạ như đã tính trước, vô cùng
đắc chí, trong âm thầm, cô lại chỉ có thể bi thống len lén lên nết vơ vét video
học waltz.
Ghê tởm là xem chưa tới mười mấy giây, đã bị sai khiến
đi làm việc. Thật vất vả mới trở lại bàn làm việc, những vũ bộ lúc nãy nhớ được
đã sớm quên sạch bách, nhìn các vị bận rộn khắp phòng, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình
hoàn toàn cần oán trách một câu vì các nữ đồng bào: "Nếu muốn khao thưởng
chúng ta, tại sao không thả chúng ta nghỉ nửa ngày, cho chúng ta sửa soạn đàng
hoàng? Ngày cuối năm vất vả lắm mới có tiệc rượu, chúng ta đầu đầy bụi đất tham
gia, không phải tự khiến công ty mất thể diện sao?"
Tuy nói không chờ mong tiếng vỗ tay như sấm của những
nữ đồng nghiệp, nhưng tối thiểu nên cho ánh mắt tán đồng chứ? Nhưng Hồ Nhất Hạ
nhìn về chư vị đồng nghiệp, lại chỉ thu hoạch được những gương mặt khẩn trương.
Ở trong căn phòng an tĩnh này, đột nhiên vang lên
tiếng bước chân, cổ Hồ Nhất Hạ nhất thời xơ cứng, ý thức tự vệ bản năng cơ hồ
vọt lên tới đỉnh khi thanh âm này vang lên: "Đây chính tiêu chuẩn vũ hậu
mà em nói?"
Hồ Nhất Hạ vụt đá văng cái ghế vọt lên, thẳng tắp thối
lui ra ngoài một mét: "Phó tổng!"
Chiêm Diệc Dương rà con chuột, lật xem giáo trình vũ
điệu sơ cấp, trầm mặc không nói, nhưng người chung quanh nhưng bởi vì sự xuất
hiện của anh, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, khẩn tr