Old school Swatch Watches
Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324435

Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.

trên ghế hoàn toàn không thể động đậy gì nữa. Edit: Huongbb

Lãnh Tĩnh giương mắt nhìn.

Hàn Tự quay đầu nhìn.

Địch Mặc rũ mắt xuống -------

Trong khoảng thời gian ngắn, cả ba người cùng đứng ngây ngẩng.

Ngay cả người ngoài cuộc bà Hàn và Hàn Thiên Thiên cũng không khỏi dừng bước, nghi hoặc nhăn mày, nghi nghờ trừng lớn mắt, nhìn cảnh tượng bọn họ chưa từng thấy bao giờ.

Cô gái nhỏ gặp gỡ con trai bảo bối của cha mẹ, người từ trước đến nay trầm mặt ít nói, mà đáng sợ hơn là anh trai khiến người khác tức sôi gan chưa bao giờ gần tiếp xúc thân mật với phụ nữ vậy mà trước mặt mọi người lại đang tiếp xúc

Một người phụ nữ --------

Tay vuốt -- lên --- môi?

Hàn Thiên Thiên là người trước tiên hồi hồn, phá vỡ sự im lặng trước mắt, lời nói trong miệng tuôn ra một hơi, "Khụ khụ khụ .... Nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút!"

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên thực tế thì nhìn không chớp mắt nhìn người anh trai trước mắt đang mò mẫm cánh tay kia của cô gái, lia chầm chậm qua lại giữa hai người rồi tự cười gian.

Hàn Tự hoảng hốt, lập tức rút lại bàn tay đang đặt trên môi cô.

Địch Mặc bị kiềm hãm, yên lặng rút tay đang nắm tay Hàn Thiên Thiên về.

Lãnh Tĩnh ngừng một chút, đứng bật dậy, thu hồi ánh mắt khiếp sợ, hơi cúi đầu xuống.

Mặt Hàn Thiên Thiên có nụ cười chế nhạo, nhìn sát vào Lãnh Tĩnh quan sát mấy lần, đẩy khủy tay với Hàn Tự, "A? Đây là ai vậy?

Hàn Tự cũng không trả lời ngay, từ từ nhìn mắt Địch Mặc sau đó mới thu hồi tầm mắt, thái độ mờ ám hỏi lại, "Em nói thế nào?"

Hàn Thiên Thiên lập tức làm bộ tỉnh ngộ, bắt lấy tay Lãnh Tĩnh, "Thì ra là chị dâu!"

O__O" . . . .

"Vừa mở miệng ra sao có thế gọi chị dâu như vậy?"

Ngay lúc Lãnh Tĩnh bị tư thế thân thiết trước mắt làm run sợ, mấy lời này thoáng vào tai cô, đồng thời Hàn Thiên Thiên còn nắm chặt bàn tay không buông.

Giọng nói gần trong gang tất , Lãnh Tĩnh thoáng nâng mắt lên, có thể thấy một khuôn mặt hơi bất mãn khi nghe tiếng gọi 'Chị dâu' - Địch Mặc.

Hàn Thiên Thiên ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người trước mắt nên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại mẹ mình, "Mẹ! Mẹ nhìn Địch Mặc xem, lại hung dữ với con!"

Mẹ Hàn lúc này đã hoàn toàn lĩnh giáo cảm giác công phu nổi lòng của cô gái trước khi xuất giá, từ lúc vào đây, cặp mắt của bà chưa từng rời con gái mình, "Hàn Tự, sao còn chưa giới thiệu, cô gái này là........?"

Chỉ cần không chú ý tới 'Mặt trắng nhỏ' cùng cô gái họ Hàn có quan hệ thân thiết, Lãnh Tĩnh phản ứng cũng rất nhanh, "Dạ, con chào dì", khẽ gật đầu, lộ ra tám cái răng trắng bóng chuẩn mực, "Con tên Lãnh Tĩnh".

"Tốt tốt" - Mẹ Hàn nhìn người con gái xa lạ trước mắt càng thấy càng vừa mắt, nhìn qua đứa con bên cạnh không hài lòng chút nào, "Hàn Tự, con cũng thật là, muốn dẫn bạn tới gặp mẹ cũng không báo trước một tiếng, bởi vậy mẹ không chuẩn bị quà gặp mặt gì đó nữa ......"

"Dì à, dì đừng trách Hàn Tự, là con muốn anh ấy cùng tới chọn quà đấy ạ".

Cô mở miệng một câu là 'Dì này dì nọ' kêu thật ngọt ngào, Hàn Tự đứng bên cạnh nghe xong mới hiểu được người lớn (mẹ) gặp mặt cô gái nhỏ vui vẻ là người con gái lưu manh Lãnh tiểu thư, không khỏi nở nụ cười.

Nhìn người con gái trước mắt giả vờ ra dáng, Địch Mặc đứng bên kia, hai mắt âm u trầm xuống.

Địch Mặc lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, kéo Hàn Thiên Thiên qua bên cạnh, nhỏ giọng chỉ có Hàn Thiên Thiên nghe được nghiêm túc nói, "Mặc kệ tôi làm gì đi nữa, cô nhất định phải phối hợp".

"Hả?"

Hàn Thiên Thiên nghe thấy không hiểu rõ, mới vừa nghiêng đầu chuẩn bị hỏi lại cho rõ, mẹ Hàn đặt chú ý qua bên họ, "Nhìn xem, nói chuyện vui qua nên dì quên giới thiệu, đây là em gái của Hàn Tự - Thiên Thiên. Đây là chồng sắp ----"

"Hàn Tự, cậu không phải vừa nói người bán hàng gì gì đó đã lấy ra từ két bảo hiểm sao? Nếu không thì chúng ta vào trước đi, vừa chọn vừa nói chuyện cũng được mà".

Mấy lời này thành công lôi Hàn Tự từ tinh thần đang theo hai người phụ nữ đang khách sáo trò chuyện trở về, khiến anh ta vừa liếc mắt nhìn lại thấy được nụ cười cửa miệng trên mặt bạn thân nhưng ánh sáng nơi đáy mắt vẫn lạnh lùng.

Rũ mắt xuống suy nghĩ, Hàn Tự cuối cùng cũng quyết định phối hợp, "Chúng ta trước hết cứ vào trước đã".

Vừa mới bắt đầu bỡ ngỡ nghẹn họng nhìn trân trối tới giờ phút này là hình ảnh dịu dàng lanh lợi, Lãnh Tĩnh còn tự thấy khâm phục mình, đi theo sau mẹ Hàn và Hàn Tự, nhìn không chớp mắt qua người nào đó. Mặt không biểu cảm.

Ngay lúc mẹ Hàn và Hàn Tự đi qua một chỗ rẽ ------

Ngay lúc Lãnh Tĩnh sắp vượt qua chỗ rẽ ----

Đột nhiên cánh tay bị nắm lấy.

Đột nhiên bị đối phương kéo theo hướng ngược lại mà đi.

Đột nhiên bị đưa vào một gian phòng trưng bày triễn lãm trống không.

Tuy bọn họ đi rất nhanh nhưng ngực người đàn ông nào đó lại phập phồng vô cùng dữ dội, nhìn không giống như mệt tới mức thở gấp như vậy mà giống như đang tức giận hơn.

"Dì à, dì đừng trách Hàn Tự, là tại con muốn đi cùng anh ấy tới chọn quà ạ". - Anh bắt chước giọng nói vừa rồi của cô, thậm chí so với lời cô nói còn nhão hơn, sau đó chân mày nhíu chặt, "Cô thật sự muốn