
ản ứng rất nhanh, một phát túm chặt vạt áo hắn, lớn tiếng hét:
-Ngươi đã làm gì chàng? Rốt cuộc ngươi đã làm gì chàng rồi? Hạ Vệ
Thần, ngươi thật nham hiểm, chàng có lỗi gì với ngươi? Sao ngươi phải
đối xử với chàng như thế? Thật đê tiện, thật vô liêm sỉ!
-Ta vô liêm sỉ đó, thì sao? Diệp Vân Sơ, đây là do nàng ép ta, là nàng ép ta!
Nàng thân thiết với nam nhân ghác khiến hắn đố kỵ dữ dội, hắn hung
hãn ép nàng tới bức tường, cố nén đau đớn trong lòng, lạnh lùng nói:
-Nàng có thể đi tìm cái chết, có thể giết con của chúng ta, nhưng
nàng đừng quên, phu quân của nàng còn trong tay ta, nếu nàng không muốn
hắn và nàng chôn cùng nhau thì ngoan ngoãn ở đây cho ta! Nếu không, bất
kể là nàng, hay là đứa con xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng hắn!
Đúng, hắn thừa nhận, việc hắn lấy Đông Phương Ngưng ra để uy hiếp
nàng thật đê tiện, vô liêm sỉ, nhưng đã tới nước này rồi thì sao? Nàng
hận hắn, nỗi hận đã xâm nhập vào xương tủy, nếu không phải như thế, hắn
khó có thể khiến nàng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình, chỉ cần có thể
giữ nàng lại, hắn liều mạng, không từ thủ đoạn? Vậy thì đê tiện thì đã
sao chứ?
Hận thù dâng lên mãnh liệt từ sâu trong tim, nàng hận gần như tới mức vỡ vụn, gần như mất đi lý trí, nhưng, vì Đông Phương Ngưng, vì nam tử
mà nàng yêu, nàng không thể không nhục nhã chấp nhận, rốt cuộc nàng
không kìm được bi phẫn trong lòng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lệ như
suối trào, tiếng nói bi thương:
-Hạ Vệ Thần, rốt cuộc ngươi muốn gì? Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta?
Hắn phải như thế nào? Hắn không muốn nàng đau khổ, hắn chỉ muốn yêu
nàng, bù đắp lại cho nàng thật nhiều, che chở cho nàng. Là nàng ép hắn,
căn bản là hắn không muốn nói dối, nhưng vì muốn nàng không tự thương
tổn bản thân, vì đứa trẻ, hắn không thể không nói dối nàng, không thể
không lấy thủ đoạn ti tiện như thế uy hiếp nàng.
Vì hắn biết rõ, sau khi hắn tổn thương nàng quá nhiều, muốn để nàng
chấp nhận tình yêu của hắn, quả thật còn khó hơn cả lên trời, nhưng mặc
dù như thế, hắn cũng không thể buông tay, không thể trơ mắt để nàng lao
vào vòng tay của kẻ khác! Cho dù hắn biết, mình làm như vậy càng chỉ
khiến nàng hận hắn hơn mà thôi.
Nhìn nàng khổ sở, rơi lệ không tiếng động, tim hắn như nát ra, lần
đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình bất lực đến thế, lần đầu tiêng hắn
nếm mùi vị khó có thể hình dung. Hắn mềm lòng, vì nước mắt bi thương của nàng mà mềm nhũn. Hắn rất muốn ôm chặt nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi nàng, nói cho nàng biết, hắn yêu nàng, luôn luôn yêu nàng, nhưng hắn không thể, hắn phải quyết tâm, nói lời lạnh nhạt với nàng, chỉ có như
vậy, nàng mới bị ép phải ở lại, ở lại bên cạnh hắn.
Hắn hít thật sâu một hơi, ép bản thân lạnh lùng vô tình:
-Tha cho nàng? Diệp Vân Sơ, nàng đừng nằm mơ nữa! Kiếp này, nàng sinh ra làm người của Hạ Vệ Thần, chết làm ma của Hạ Vệ Thần! Ta nói rồi,
kiếp này ta sẽ không buông tha cho nàng! Cho dù có chết, nàng cũng chỉ
có thể chết trong lòng ta!
Ép buộc bản thân không nhìn gương mặt đầy tuyệt vọng và hận thù của
nàng, hắn nói rất dữ tợn. Trong một khắc này, lòng hắn bỗng có cảm nhận
khó hiểu, hắn muốn giữ nữ nhân mà mình yêu bên cạnh, nhưng lại không
được, đành phải vụng về lợi dụng Diệp An Nhiênh nghĩa một nam tử khác,
điều này đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục không hình dung được,
nhưng trong một khắc này, hắn đã vứt bỏ kiêu ngạo, tự tôn, chỉ muốn giữ
nàng lại thôi.
-Ngươi….
Diệp Vân Sơ phẫn nộ hận thù đến cực điểm, nàng đang muốn mở miệng mỉa mai, nhưng đúng lúc này ngoài lều trại truyền đến tiếng bẩm báo của
binh lính:
-Nhị điện hạ, tiền phương có cấp báo!
Hạ Vệ Thần lạnh nghiêm mặt, quát:
-Chuyện gì?
Binh lính ngoài trại không hề do dự, lớn tiếng bẩm báo thẳng:
-Hồi bẩm Nhị điện hạ, thủ lĩnh quân địch ở tiền phương đột nhiên nói, hy vọng hai quân trao đổi, nếu điện hạ có thể giao Vân Sơ cô nương ra,
quân địch sẽ cho quân ta về nước thuận lợi!
Hạ Vệ Thần nghe vậy sắc mặt xanh mét, đại quân Đông Ly bị nhốt ở Gia
Quan cốc đã nhiều ngay nay, quân lương sớm không còn đủ nữa, kiên trì
chẳng được bao lâu, mà quân đội của An Khánh và Bắc quốc lại vây ở hai
bên không đi, mục đích là muốn đẩy đại quân Đông Ly đến đây, vây cho
chết ở nơi này, nhưng thật không ngờ, mục đích của họ lại là Diệp Vân
Sơ!
Nghĩ đến đây, Hạ Vệ Thần chấn động, tất cả mọi chuyện bỗng trở nên
sáng tỏ, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, tất cả đều là âm mưu của Diệp An
Nhiên, cái gì mà thành thân cái gì liên minh, chẳng qua chỉ là một âm
mưu. Diệp An Nhiên luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, sao có thể trơ mắt nhìn
nữ tử mình yêu rơi vào tay hắn? Chỉ sợ là lúc trước dưới sự sắp xếp của
Diệp An Nhiên đã liên minh với Bắc quốc rồi, mục đích là để chờ tới ngày hôm nay, cho hắn một kích chí mạng, đoạt lại Diệp Vân Sơ!
Nghĩ vậy nên tim Hạ Vệ Thần lại nhói đau, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân
Sơ, thấy vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, trong lòng lại càng đau đớn dữ dội,
rốt cuộc hắn không nhịn được, cười thảm, nói:
-Diệp Vân Sơ nàng quả nhiên có một ca ca tốt, thấy s