Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323840

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

ong lòng nàng không

chịu tan, nhắm chặt hai mắt, hai hàng lệ không tự chủ mà rơi xuống.

Ngay lúc Diệp Vân Sơ chìm đắm trong bi thương không thể tự thoát ra

được, tiếng khóc kia bỗng ngừng lại, bên tai bỗng truyền tới tiếng khóc

nức nở, lại có giọng nói vui mừng vang lên:

-Công chúa? Người đã tỉnh chưa?

Công chúa? Ai là công chúa? Là ai đang nói? Diệp Vân Sơ chậm rãi mở

mắt, đập vào mắt là một khung cảnh quen thuộc, còn có gương mặt đẫm nước mắt của Thu Tứ.

Là Thu Tứ, vẫn là khung cảnh quen thuộc, nàng không chết, dưới tay

nam nhân ác ma đó mà nàng vẫn còn sống, nàng đang ở trong lãnh uyển, ở

trong đình viện cũ nát kia.

Sau khi thấy rõ mọi thứ xung quanh, buồn bã từ trước đến nay chưa

từng có xuất hiện trong lòng, Diệp Vân Sơ mở miệng, nàng muốn nói gì,

nhưng cổ họng khó chịu không chịu nổi, giống như có ngọn lửa bùng cháy

trong cổ họng, nàng không nói được bất cứ câu nào.

Nàng khó khăn giơ cánh tay lên, muốn chỉ cốc trà đặt trên bàn gỗ,

phát hiện động tác đơn giản này cũng dùng hết sức lực toàn thân, đau

đớn, tay nàng buông thõng xuống.

Thu Tứ hiểu ý, không cần hỏi lại Diệp Vân Sơ, đứng dậy đi rót một cốc trà, sau đó đỡ Diệp Vân Sơ dậy uống vài ngụm, nghẹn ngào nói:

-Công chúa, người tỉnh rồi. Người biết không? Người dọa nô tỳ sợ chết khiếp, điện hạ cũng thật độc ác, sao có thể làm vậy với người?

Nói xong, Thu Tứ khóc không thành tiếng, nhớ lại cảnh vừa lúc nãy, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Ngày ấy đột nhiên Hạ Vệ Thần tới đây, tuy rằng nàng sợ hãi nhưng lo

lắng Hạ Vệ Thần sẽ làm Diệp Vân Sơ bị thương, muốn đi theo vào, nhưng Hạ Vệ Thần lại cho người canh giữ ở ngoài, nàng không tài nào vào nổi, tuy lo lắng trong lòng nhưng không thể không đứng bên ngoài chờ.

Mãi cho tới một lúc lâu sau, nàng mới thấy vẻ mặt Hạ Vệ Thần tức giận đi ra khỏi phòng, Hạ Vệ Thần rời đi, nàng mới vội vàng trở lại phòng,

không ngờ thấy cảnh người Diệp Vân Sơ đẫm máu, máu thịt lẫn lộn, nằm

trên mặt đất, khi đó Diệp Vân Sơ đã sớm hôn mê bất tỉnh từ lâu, chỉ còn

thoi thóp hơi tàn.

Nàng không thể tưởng tượng được lúc đó mình đã sợ hãi như thế nào,

nàng chỉ nhớ rõ nàng ôm Diệp Vân Sơ lên giường rất khó khăn, sau đó cả

người lảo đảo chạy ra ngoài, muốn đi mời đại phu lại bị quản sự của lãnh uyển ngăn lại, đúng lúc nàng tuyệt vọng thì thấy có đoàn người chậm rãi vào lãnh uyển, biết được bọn họ là đại phu, nàng mới thả lỏng rồi ngất

đi.

Mà Diệp Vân Sơ nằm trên giường hôn mê nửa tháng, nửa tháng này, tuy

rằng thường có đại phu tới xem chẩn, vết thương trên người Diệp Vân Sơ

cũng dần dần khỏi nhưng vẫn không hề tỉnh lại.

Nhìn Thu Tứ khóc thương tâm, trong lòng Diệp Vân Sơ có chút âm áp, nàng khó khăn ôm Thu Tứ vào lòng, chua chát nói:

-Thu Tứ, đừng khíc, ta không sao….

Đúng vậy, nàng không chết, ác mộng vẫn chưa rời xa, nàng tỉnh lại,

tra tấn và đau khổ lại tiếp tục, nư một tấm lưới lớn bao kín lấy nàng,

nàng không thoát được, không tránh được, chỉ có thể yên lặng cắn răng

thừa nhận.

Nước mắt trong suốt trào ra từ khóe mắt Diệp Vân Sơ, rơi từng giọt

từng giọt, mà Thu Tứ cuối cùng cũng không chịu được thê lương trong

lòng, ôm cổ Diệp Vân Sơ, lớn tiếng khóc.

Tiếng khóc bi thương, không hề có chút vui sướng sau khi được cứu sống, chỉ có thê lương vô tận và chua xót không nói nên lời.

Không biết bao nhiêu lâu sau, chủ tớ hai người mới dần dần bình tĩnh, Thu Tứ lau nước mắt trên mặt, bỗng “ai da” một tiếng, xoay người, vội

vàng lấy một cái túi gấm trên bàn gỗ đưa cho Diệp Vân Sơ, tiếng nói đè

nén:

-Công chúa, đây là túi do Đông Phương công tử tự mình đưa tới vào mấy ngày công chúa hôn mê, người nói nô tỳ nhất định phải giao thứ này cho

Vô Tâm cô nương, bất luận nô tỳ có giải thích là công chúa đã đuổi Vô

Tâm cô nương đi rồi nhưng người vẫn không tin….

Đông Phương Ngưng, nam nhân dịu dàng, nàng nghe Thu Tứ nói xong, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy chua xót và phiền muộn trong lòng, nàng kinh ngạc

nhận lấy túi gấm, nhìn chằm chằm nó, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Túi gấm làm bằng tơ lụa tốt nhất, rất mềm mại, Diệp Vân Sơ nắm thật

chặt, giống như muốn giấu nó vào sâu trong trái tim mình, cho dù nhanh,

nhưng lại không được, vì trái tim này ba năm trước nàng đã đánh mất,

cuối cùng cũng không thể tìm được.

Mắt Diệp Vân Sơ ẩm ướt, nước mắt cuối cùng cũng không kìm chế được

mà tuôn rơi. Qua nửa nàng, nàng nâng tay lau khô nước mắt, hít thật sâu

một hơi, chậm rãi mở túi gấm trong tay ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo.

Vòng tay trong suốt dưới ánh mắt trời, tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Trên

vòng tay có khắc một đóa sen tuyết nho nhỏ, mỗi một đường nét đều rất

tinh xảo, mang các phong thái khác nhau, trông rất sống động, giống như

hoa sen tuyết thật vậy, tinh xảo không gì sánh bằng.

Nhìn vòng tay tuyệt đẹp trước mắt này, nhất thời nội tâm Diệp Vân Sơ

như hòn đảo giữa biển khơi, sóng cuộn cuồn không ngừng quay cuồng trong

lòng, dâng lên trên mắt, cổ họng đau đớn, mắt cảm thấy chua xót.

Bên tai lại vang lên câu hứa hẹn của chàng: “Vô Tâm, hãy tin ta, ta sẽ mua một cái giống y như đúc cho nà


Disneyland 1972 Love the old s