
đưa cho nàng, tuy rằng nàng không chịu cho
Diệp Vân Tuyết, nhưng Diệp Vân Tuyết thấy nàng cự tuyệt, thẹn quá hóa
giận, chỉ thẳng ngón tay vào mặt nàng, tức giận quát:
-Người đâu, còn đứng đó làm gì? Còn không mau cởi áo choàng kia ra cho bản công chúa?
Ả gầm lên, cung nữ, thái giám đi bên cạnh ả liền đồng loạt xông tới,
lột áo choàng trên người Diệp Vân Sơ rất nhanh, giao cho Diệp Vân Tuyết.
Lấy được áo choàng, Diệp Vân Tuyết không vội rời đi, ả còn đứng tại
chỗ, kiêu ngạo nhướn mày, cười, lấy từ trong lòng một cái dao, một nhát
rồi lại một nhát, trước mặt Diệp Vân Sơ, cắt nát cái áo choàng kia ra,
cho tới khi từng mảnh vụn rơi xuống nền tuyết.
Gió lạnh gào thét, mang theo cái lạnh thấu xương, Diệp Vân Sơ lẳng
lặng đứng ở đó, nhìn từng mảnh áo choàng bị cắt vụn trên nền tuyết, một
khắc này, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, rét đến đau đớn. Nàng vẫn
lẳng lặng nhìn cảnh ấy, lưỡi dao kia như cắt vào lòng nàng, cắt vụn lòng nàng thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Diệp Vân Tuyết chính là kẻ như vậy, chỉ cần ả vừa mắt thứ gì đó, ả thà phá hủy nó chứ cũng không cho kẻ khác.
Năm đó ở An Khánh, nàng thế đơn lực bạc, không thể giữ lại thứ mà mình thích, giờ
nàng tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy thêm 1 lần nữa. Năm ấy
nàng đã thề với trời caosẽ không để Diệp Vân Tuyết đoạt thứ nàng thích.
Nên lúc này đây, đối mặt với hành động ngang ngược của Diệp Vân
Tuyết, nàng không hề bận tâm, ta sức rút tay về. Nhưng Diệp Vân Tuyết
vốn ngang ngược, há có thể bỏ qua? Lập tức túm chặt Diệp Vân Sơ không
tha, sau vài lần cũng túm được cánh tay đeo vòng của Diệp Vân Sơ.
Vòng tay này là vật duy nhất mà Đông Phương Ngưng tặng cho Diệp Vân
Sơ, Diệp Vân Sơ trân trọng nó như tính mạng mình, sao có thể để Diệp Vân Tuyết đoạt đi? Diệp Vân Sơ lập tức cắn răng mạnh một cái, dùng sức lực
cả người kéo mạnh, rút tay ra khỏi tay Diệp Vân Tuyết. Một tiếng thét
“A” chói tai, Diệp Vân Tuyết bỗng nhiên mất trọng lực, lảo đảo một cái,
ngã mạnh xuống mặt đất.
Nghe thấy Diệp Vân Tuyết thét chói tai, Diệp Vân Sơ cảm thấy không
ổn, đang muốn đỡ Diệp Vân Tuyết dậy, không ngờ Diệp Vân Tuyết lại đứng
lên trong nháy mắt, bước nhanh, tát mạnh một cái, một tiếng “bốp” vang
lên, giáng một cái tát nặng nề lên mặt Diệp Vân Sơ.
Dù vậy, Diệp Vân Tuyết vẫn không chịu bỏ qua, giọng ả kêu lên:
-Tiện nhân, ngươi dám đẩy ta?
Còn muốn nâng tay đánh nàng, nhưng lần này chưa kịp thực hiện, tay ả
vừa mới giơ lên đã bị một người túm chặt lấy, ả thét chói tai, giãy dụa, nhưng sao lại như thế? Có giãy thế nào đi chăng nữa cũng không thoát
được.
-Điêu phụ to gan, dám ở nơi này giở trò hành hung sao?
Một tiếng gầm vang lên, Diệp Vân Sơ kinh ngạc nhìn lại, đã thấy Hạ Vệ Lam đứng sau Diệp Vân Tuyết từ lúc nào. Gương mặt tuấn mỹ lo lắng, giờ
phút này lạnh lùng nhìn Diệp Vân Tuyết, vô cùng tức giận, căng thẳng.
Diệp Vân Tuyết đâu chịu nổi bị người ta đối xử như vậy, nghe Hạ Vệ
Lam mắng ả là điêu phụ, sao ả còn chịu được, tức giận hóa dại, quay phắt đầu, trừng mắt nhìn Hạ Vệ Lam, nhe nanh múa vuốt muốn đánh hắn, vừa
đánh vừa giận dữ mắng:
-Ngươi dám mắng bản công chúa, bản công chúa không tha cho ngươi!
Tính nhẫn nại của Hạ Vệ Lam vốn không tốt, hắn vừa mới vào phủ đã tận mắt thấy Diệp Vân Tuyết hung hãn tát Diệp Vân Sơ một cái, hắn nhìn,
trong lòng vốn đã nổi lên sát tâm, nữ nhân ác độc vô lý này lại dám đán
nữ nhân mà Hạ Vệ Lam hắn nhìn trúng?
Giờ phút này thấy Diệp Vân Tuyết còn muốn hành hung, sao hắn có thể
kiềm chế được ngọn lửa giận dữ rục rịch trong lòng mình, hắn cúi đầu,
nhanh chóng bắt chặt lấy cánh tay đang đánh người của Diệp Vân Tuyết, bẻ cổ tay Diệp Vân Tuyết, tiếng “rắc” vang lên, nghe như xương cốt nát
bấy, với tốc độ sét đánh không kịp che tai, vả một cái thật mạnh lên bản mặt Diệp Vân Tuyết.
Không ai có thể ức hiếp nữ nhân hắn nhìn trúng, càng không một ai có
thể đụng tới nữ nhân của Hạ Vệ Lam hắn! Bất kể nữ nhân này là ai, có
thân phận gì đi chăng nữa, cứ động vào Diệp Vân Sơ, hắn sẽ khiến ả hối
hận! Ánh mắt nhìn Diệp Vân Tuyết đã có sát ý nồng đậm, giờ phút này sát
tâm của Hạ Vệ Lam đã dấy lên.
Diệp Vân Sơ đột nhiên nhìn Hạ Vệ Lam, lòng thấy nao nao, nàng thật không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng giờ nàng không thể nghĩ vì sao Hạ Vệ Lam lại tới đây, nhìn nét
mặt giận không thể át, đầy sát khí của hắn, trong lòng nàng lại kinh sợ, nàng biết tính cách của Hạ Vệ Lam, Hạ Vệ Lam khác với kẻ khác, hắn là
kẻ cay nghiệt, lòng dạ độc ác, nếu Diệp Vân Tuyết chọc giận hắn, chỉ sợ
hắn sẽ hạ độc thủ với ả! Nghĩ đến đây, nàng không thể không vội ngăn Hạ
Vệ Lam lại, quát:
-Tam điện hạ! Không được!
Diệp Vân Sơ đột nhiên ra tay ngăn trở, Hạ Vệ Lam có chút sửng sốt, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, lạnh lùng nói:
-Ả đánh nàng.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại làm lòng Diệp Vân Sơ hơi chấn động, nói:
-Nàng….
Diệp Vân Sơ đang muốn nói ra thân phận của Diệp Vân Tuyết, bỗng nghĩ
tới việc Hạ Vệ Thần từng nói, chuyện hắn bị thương không thể để lộ ra
ngoài, giờ nàng cũng không biết mục đích của Hạ Vệ Lam