
hàm chán này?
“Vậy anh thiếu cái gì?” - Phát đạt đến như vậy, những lời này của hắn nếu để những người sống lang thang trên đường nghe được, tám phần sẽ bị đánh
chết.
Lại nói, hắn đúng là loại người muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, cô thật không biết hắn còn thiếu gì.
“Thiếu một người phụ nữ anh yêu.” - Đôi mắt hắn sâu thẳm, không hề chớp mắt nhìn cô.
Không có cô, hắn có thể sống, hắn có thể chán chường vượt qua một ngày; nhưng có cô, sinh mệnh của hắn sẽ hoàn chỉnh hơn, ít nhất lúc đêm khuya hắn
sẽ không cảm thấy cô độc.
Lan Hâm ân sửng sốt, nụ cười lạnh trên môi đông cứng lại không nói nên lời.
* * *
Sau một hồi lâu, Lan
Hâm ân mới phô trương thanh thế mà cười hỏi - “Anh không muốn kết hôn,
muốn một người phụ nữ anh yêu làm cái gì? Anh không cảm thấy rất thừa
thãi sao?” - Cô không muốn hỏi hắn cô gái kia là ai, mà nếu hắn nói vậy
chứng tỏ trong lòng hắn đã có nhân tuyển.
Cô đối với ý nghĩ một
bên tình nguyện của bản thân cảm thấy đáng xấu hổ, cô lại coi sự tỏ tình trước kia của hắn là thật; nhưng hắn không có sai, không có một người
đàn ông nào lại chịu bị một cô gái không thèm để ý đến tận mười năm,
thậm chí chỉ là lợi dụng tiền tài quyền thế của hắn để mưu lợi.
Nếu như là cô, cô cũng sẽ phai nhạt đoạn tình cảm này. Huống chi cô gái mà
nghe được lời tỏ tình của hắn, nói không chừng không phải một mình cô.
Mà lời tỏ tình ngầm của hắn, dường như từ hai năm trước đã không còn
rồi….Thì ra hắn đã tìm được cô gái hắn thật lòng yêu thương.
“Anh… bởi vì cô ấy không chịu lấy anh, anh mới không kết hôn.” - Chung Ly
Minh Khiết nhìn thẳng cô, chợt cảm thấy nụ cười của cô có chút cứng
ngắc, không nhịn được nói - “Nhưng là cô gái kia lại chán ghét anh, cô
ấy thà muốn làm việc cũng không cần anh, giá trị bản thân anh so ra còn
kém quyền thế trên người, cho nên anh cũng không gặp may đến thế, anh
cũng không có được thứ anh chân chính cần. Hâm Ân, anh nghèo đến không
có gì cả.”
Dường như nói còn chưa rõ ràng, nhưng tình huống bây
giờ thích hợp sao? Hắn không biết. Lãng tử tình trường như hắn, không gì không đánh được, bách chiến bách thắng, thế nhưng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở lúc chiếm đoạt thôi.
“Vậy sao? Ông trời đúng là vẫn còn công
bằng.” - Cô cười khan, tay đang gõ phím mà cũng không hiểu mình gõ gì,
trong đầu chỉ có thanh âm ông ông, bùng nổ khiến đầu cô tê dại.
“Được rồi, tôi phải làm việc, anh đừng ở đây thì tốt hơn, dù sao tôi cũng
đang bán mạng kiếm tiền vì anh, ảnh hưởng tới công tác của tôi, người lỗ lã là anh.”
Trước kia, cô chán ghét sự tỏ tình của hắn, cho là
lời tỏ tình của hắn là một sự chuộc tội, cô không cần tình yêu dối trá
đó, nhưng cô cũng không ghét hắn, nhưng nếu thật ghét hắn, cô sẽ không
đợi ở Bắc Hằng, sẽ không nhớ hắn.
Chỉ là cô không có dũng khí nói cho hắn biết, cô không thể tha thứ cho mình, sao cô có thể trong một
tháng quên Lâm Quảng Dĩnh mà yêu hắn, lại không dám tin tưởng mình không có chút áy náy nào với Lâm Quảng Dĩnh.
Chẳng lẽ là bởi vì cô
chưa bao giờ yêu Lâm Quảng dĩnh, hoặc cô căn bản là một cô gái ái mộ hư
vinh, ‘thủy tính dương hoa’ (lẳng lơ)?
Vì vậy cô hãm sâu vùng
lầy, tiến lùi đều khó, cô không muốn đáp lại Chung Ly Minh Khiết, cũng
không muốn nhìn thẳng mà phê phán mình, muốn cứ hao tổn như vậy, hao tổn một đời cũng được.
“Không sao, lỗ lãi thế nào anh cũng không
quen tâm.” - Hắn quan tâm đôi tay kia của cô có thể dừng lại, có thể khi hắn nói chuyện nhìn hắn, đừng không đếm xỉa tới sự tồn tại của hắn. –
“Em thật sự thích công việc này sao?”
Thích đến trình độ đó sao?
Lan Hâm ân sửng sốt, ngước mắt lên nhìn hắn. – “Nếu như không thích, hiện
tại tôi ở đây để làm gì? Năm đó cần gì nói ra điều kiện này? Chỉ cần xem nghiệp tích của tôi, anh hẳn thấy được sự mưu tính của tôi trong công
việc.”
Cô nói dối, cô cũng chỉ cho là ở đây, ít nhất một năm có
thể thấy hắn một lần, ít nhất quan hệ của hai người cũng không đơn thuần như thế.
“Em cần gì liều mạng vì công việc này như vậy?” - Phần
công tác này tương đối mệt mỏi, trước khi giao cho cô, hắn cũng đã đọc
một chút. – “Em rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ em không muốn ổn định
lại sao?”
“Vậy phải xem định nghĩa ‘ổn định’ của mỗi người như
thế nào chứ? Tôi cảm thấy bây giờ đã là ổn định rồi.” - Cô cúi xuống
không nhìn vào cặp mắt mị hoặc kia của hắn. – “Công việc ổn định lại
tương đối có không gian phát triển, lại có thể khiến tôi cho ra những
thiết kế mới lại, tôi cảm thấy được tương đối thú vị, không có gì không
tốt cả, huống chi tôi thấy tình huống trước mắt của công ty, vẫn chưa
phải lúc gìn giữ cái đã có, vẫn còn có thể phát triển hơn nữa.”
“Vậy em cho rằng phải làm đến mức nào đây?” - Một người phụ nữ có trái tim
vì sự nghiệp cũng không có gì không tốt, nhưng hắn không hiểu cô có động cơ gì. – “Em chưa từng suy nghĩ cho bản thân mình sao?”
Chẳng lẽ cô ấy không muốn tìm một chỗ dựa? Là cô ấy quá cường thế hay là quá mềm yếu đây?
“Tôi đương nhiên có suy nghĩ cho bản thân, hơn nữa trước khi nghĩ cho bản
thân sẽ nghĩ cho công ty.” - Có người ngốc cũng sẽ làm như