
đi.
“Chị Hai, chị cuối cùng đã về!” Mộ Đông đẩy xe bà nội đến bên cạnh xe Mộ Tây, làm cái mặt xấu với Mộ Tây.
Mộ bà mệt mỏi liếc Mộ Tây một cái: “Nhị Tây. Bà nội nhớ cháu muốn chết.” Gió thổi qua, Mộ bà ho khụ khụ vái cái.
Mộ Tây mặt giăng hắc tuyến, bà giả vờ cũng thật giống.
“A, đại ca!” Mộ Tây nhìn lên Lục Nhược, kinh hỉ kêu lên.
Mộ Tây bất giác rùng mình, quay đầu lại Lục Nhược gặp lại tiểu đệ cũ, tức rồi, thực sự là oan nghiệt mà!
Mộ gia là gia đình có truyền thống, tổ tiên đều là người trung hậu,
làm nghề dạy hoc, đến ông nội Mộ Tây bây giờ cũng vậy. Ông ham đọc sách, sống cùng nhà với Mộ bà, thường xuyên qua lại rồi nảy sinh tình cảm. Mộ bà gia cảnh khá giả, Mộ ông không chịu để bà phải chịu khổ, liền bán
hết cơ nghiệp tổ tiên ra ngoài gây dựng cơ nghiệp. Mộ bà thâm tâm cảm
kích muốn vì Mộ ông lưu lại hương khói ai ngờ chỉ sinh hạ được duy nhất
một người con là Mộ Trung. Cũng may Mộ mẹ không chịu thua kém, vì Mộ gia sinh môt loạt bốn người con. Hơn nữa Mộ Tam và Mộ Tứ là một đôi thai
long phượng, Mộ bà cảm thấy rất mãn nguyện có thể đường hoàng đi gặp Mộ
ông dưới suối vàng. Hàng ngày nhìn bọn trẻ lớn lên, Mộ bà lại lo lắng
chuyện kết hôn của bọn trẻ. Thật khiến tâm tư hao tổn.
“Bà nội đây là bạn trai của con, Lục Nhược” Xuống xe, Mộ Tây kéo Lục Nhược đi về phía bà nội vấn an.
Lục Nhược hôm nay mặc một thân tây trang màu đen, cả người toát ra vẻ hào hoa lại ôn trọng. Sáng nay khi Lục mẹ nhìn anh ra khỏi nhà vẫn mặc
cả một cây màu trắng, nói là quá mức ngả ngớn, bắt anh phải thay đổi cho trông có vẻ có bộ dáng trưởng thành. Bất quá, khi nhìn thấy vẻ mặt vô
cùng ngạc nhiên của Mộ Tây trong lòng thật là mười phần đắc chí.
Mộ bà hết ngẩng đầu lại cúi đầu, đem Lục Nhược nhìn từ đầu xuống chân, run run hỏi Mộ Tây: “Nhị Tây, đây là bạn của con sao?”
“Vâng.” Mộ Tây tay cầm bánh kem trả lời bà. Lục Nhược ngồi xuống cầm tay Mộ bà nói: “Bà nội có khỏe không ạ?”
Mộ bà có vẻ vô cùng hạnh phúc, vỗ vỗ ngực nói: “Khỏe”, lại lo lắng
dặn dò hỏi: “Đừng thấy Mộ Tây nhà ta lớn tuổi nhưng nó rất có tài đó. Nó biết lễ nghi, lại biết vẽ rất đẹp, chữ viết cũng rất được. Tính tình so với Mộ Bắc lại tốt hơn, Tiểu Lục con phải đối tốt với Nhị Tây nhà ta
đó!”
“Vâng, bà nội yên tâm” Anh giả vờ ngoan ngoãn trông rất thành thục.
“Bà nội bên ngoài gió lạnh chúng ta nhanh vào nhà thì hơn!” Mộ Tây
giúp Mộ bà đây xe đi vào nhà. Đứng bên cạnh hồi lâu Mộ Đông nhịn không
được cất tiếng hỏi: “Chị, chị cùng Đại Thần ca thực sự đang yêu nhau
sao?”
“Đương nhiên!” là giả, Mộ Tây giữ câu sau trong miệng không nói ra.
“Đại thần ca anh vào phòng em một chút, em có vài điều hỏi anh.” Mộ Đông ân cần chạy lại phía Lục Nhược.
“Không thành vấn đề” Anh nói vô cùng ám muội, “Có quan hệ tốt như vầy, anh nhất định giúp chú!”
Mộ Tây khóc không ra nước mắt, rốt cuộc thành cái sự tình gì không
biết? Mộ Đông miên man suy nghĩ, khi Mộ Đông vào trung học có quen một
người trên mạng gọi là Đại thần. Anh sùng bái đối phương đến ngũ thể đầu địa (ngũ thể: tứ chi thêm cái đầu, đầu địa: ‘cắm’ xuống đất. Vẫn là để nguyên như vậy hay hơn), Mộ Trung cho rằng con làm việc không đàng hoàng từng nhiều lần giáo
huấn. Mộ Tây khi đó thấy em trai có tư chất thiên phú, giúp đỡ nó đấu
tranh, còn đem tiền nhuận bút của mình giúp nó mua vé máy bay, cho nó đi gặp vị Đại thần ca kia. Mộ Đông bây giờ ở chuyên môn IT mà nói cũng là
kẻ tinh anh, vẫn nói được Đại thần ca chân truyền chỉ bảo.
Mộ Tây nhìn lên tượng phật đặt trong phòng, trong lòng lại thầm rơi nước mắt, đúng là reo nhân nào gặp quả ấy!
Tên Lục Nhược này không biết là làm cái gì nữa? Mảng thiết kế ở Lăng
Hiên thuộc anh trực tiếp chỉ đạo, đồ điện tử cũng một tay anh tham dự,
IT cũng do một tay anh quản. Anh là thiên tài toàn diện cũng nên, nhưng
lại tiêu tiền như nước, không biết tự chăm sóc bản thân. Cái gọi là
thiên tài cũng có mặt trái, có phải là anh không vậy?
Mộ Tây giúp Mộ bà ngồi xuống lại phát hiện trên bàn có rất nhiều ảnh chụp: “Đây là cái gì vậy?”
Mộ bà không nói gì, Mộ Đông cướp lời nói: “Đây là ảnh những người cho chị đi xem mắt đó!”
“Tiểu tử thối” Mộ bà đem bàn tay dứ dứ trước mặt anh, thầm oán Mộ
Tây: “Cái con bé này, có quen Tiểu Lục rồi cũng không thèm nói với bà
một tiếng. Tiểu Lục là rất tốt rồi, những thứ này không cần nữa. Mộ Đông giúp bà bỏ hết cả đi!”
“Vâng!” Mộ Đông hướng Mộ Tây nháy nháy mắt. Mộ Tây vẻ mặt vô cùng xấu hổ nhìn về phía Lục Nhược lại thấy anh đang ra bộ muốn cười một trận,
trông có vẻ rất muốn bị ăn đòn. Cô chỉ hận không thể đem anh đốt thành
tro rồi vứt đi thật xa.
Mộ mẹ trở về thấy Lục Nhược mặt trông vừa vui mừng vừa lo lắng.
Mộ Tây thấy Mộ mẹ nấp ở sau phòng khách thỉnh thoảng lại nhìn lén ra
ngoài, Mộ Tây đón ánh mắt vui mừng của Mộ mẹ thấp giọng oán hận: “Rốt
cuộc là ai sinh ra mình vậy?”
Mộ Đông đang cùng Lục Nhược tán gẫu rất vui vẻ, lại lấy lòng Lục
Nhược: “Chị Hai, Đại thần ca là một người đàn ông tốt! Thật muốn nhanh
nói chuyện này cho đại tỷ biết!”
Mộ Tây hướng cậu dứ dứ nắm đấm: “Mày có phải đàn ông không vậy? Cứ su