
g giương nanh diễu vuốt nhưng lúc này chung quy vẫn là loại
con gái hay khóc nhè mà thôi.
Mộ Tây trong ngực anh nắm lấy vạt áo cọ cọ đem nước mắt nước mũi bôi
vào, xong lại ngước đôi mắt long lanh nước mắt nhìn anh: “Bởi vì lo lắng hôn sự cho tôi nên bà nội mới đổ bệnh. Tôi thật là đứa con gái bất hiếu chuyên đi gây sự, không có ai muốn thương mà!”
Lục Nhược lắc đầu nhưng trong lòng thầm oán cô thật là loại con gái
không đáng yêu, áo sơ mi mới mua của anh bị cô ngang nhiên bôi toàn nước mắt nước mũi vào.
“Anh không cần gạt tôi!” Mộ Tây kéo tay áo Lục Nhược qua, đem ống tay áo của anh lau nước mắt. “Anh không biết, tôi thích một người bốn năm,
tôi cùng anh ta làm bạn tốt, cùng anh trải qua một đoạn thời gian dài
nhưng anh ấy vẫn chung quy không thích tôi. Tôi là loại con gái dù sớm
chiều ở chung vẫn không thể sinh ra tình cảm, cái gì mà nhất kiến chung
tình chứ, tôi thật sự không biết mà!” Cô kéo tay Lục Nhược muốn cùng
ngồi xuống: “Tôi muốn kết hôn làm bà nội yên tâm. Tôi không thể cứ ích
kỉ mãi. Tôi muốn để bà có thể yên tâm về tôi.”
“Vậy thì gả cho tôi đi!” Lời vừa thoát ra khỏi miệng gánh nặng trong
lòng anh liền được khai giải, giống như đầu đặt trên đá cuối cùng đã bị
chặt xuống. Anh hai tay đặt ở bên thắt lưng Mộ Tây, cúi mặt xuống nhìn
vào mắt cô. Đôi mắt ửng hồng vì khóc bỗng nhiên mở lớn.
Mộ Tây nằm trong lòng anh một lúc bỗng nhiên bừng tỉnh muốn thoát khỏi ra, cúi đầu vuốt vuốt lại nếp nhăn quần áo.
“Tôi là nói thật mà!” Lục Nhược xem cô muốn bỏ đi liền giữ cô lại.
“Dù sao chúng ta đều chưa tìm đươc đối tượng phù hợp. Chúng ta kết hôn…” Anh trông rất mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của cô “…đối với ai cũng
tốt.”
Lục Nhược nắm lấy cổ tay cô, nắm rất chặt. Lòng bàn tay ẩm ướt, mồ
hôi tay làm lạnh cổ tay cô, lại nắm thật chặt làm cô khó chịu. Mộ Tây
cảm thấy da mặt trên má nóng dần lên, lan dần ra xung quanh rồi cả người như đang dần bốc hỏa.
Mộ Tây thử rút tay về một lần nữa coi như anh ta vừa đùa dai cô mà
thôi. Nhưng tay cô không thể nào nhúc nhích. Toàn thân cô cứng ngắc, lần đầu tiên cảm nhận thấy sức mạnh của người đàn ông đứng trước mặt, chỉ
bằng một bàn tay có thể ức chế sức kháng cự của cô.
“Kì hạn hai tháng!” Mộ Tây nhắc nhở anh.
Lục Nhược lắc đầu, hai tháng cũng tốt, hai năm cũng được đều là chính anh không muốn thoát khỏi cô, đều là do anh bày ra để lừa gạt chính
mình mà thôi. Hiện tại anh thật vất vả mới tìm được một người mình thật
sự muốn, mặc dù thật mơ hồ nhưng anh vẫn muốn nắm lấy. Trước khi gặp
được cô cuộc sống của anh đã thật sự cô độc.
“Chúng ta kết hôn thử một lần!” Anh nói.
Mộ Tây mặt đỏ: “Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô đang bị người ta cầu hôn ư, là thật ư…
Lục Nhược rốt cục buông tay cô ra, lấy tay nhéo gương mặt đầy nước
mắt của cô, giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có nói: “Suy nghĩ rất chín chắn.”
“Bệnh nhân đã tình lại.” Y tá từ trong phòng bệnh nói vọng ra.
“Vào ngay đây.” Lục Nhược nhìn cô y tá trẻ cười, cô y tá mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Mộ Tây nhìn chằm chằm vào chiếc lưng rất thẳng của Lục Nhược, nhớ lại mây ngày hôm trước anh ta còn e sợ cô bám theo không buông, hiện tại….
Cô trong đầu suy nghĩ rối loạn một hồi mới dám to gan hỏi thẳng Lục
Nhược: “Anh thích tôi có phải không?”
Lục Nhược nhanh chóng quay đầu nói: “Không có!”
“Không có sao muốn cùng tôi kết hôn?”
Toàn thân máu chảy ngược lên mặt, hai tai đều đỏ bừng: “Còn không phải thấy em đáng thương muốn che chở.”
So ra mặt Mộ Tây còn đỏ hơn: “Anh mới là kẻ không có ai thèm để ý.
Muốn tôi gả cho anh nằm mơ đi!” Cô hùng hổ quát trả còn muốn đi vào xem
Mộ bà.
Lục Nhược sửng sốt ôm lấy cổ cô: “Không được, em thế nào cũng phải gả cho tôi!”
“Vì cái gì chứ…” Mộ Tây không thốt ra khỏi miệng lời nói đã bị Lục
Nhược trả trở về, anh lần này trực tiếp chuẩn xác che lại môi cô, đầu
lưỡi cũng nhanh chóng tiến quân thần tốc, dây dưa trong miệng cô, đem
những lời muốn nói toàn bộ gửi trong nước bọt trả lại cho cô. (Kinh!!!)
Lúc đó tại hành lang đã có người đi lại, mọi người tò mò nhìn đôi trai gái đang ôm nhau đứng ngoài phòng bệnh hôn mãnh liệt.
“Buông ra, uhm, có người.” Mộ Tây bị anh hôn đến không kịp thở, anh
lấy thân thể khỏe mạnh lạnh lẽo cứng rắn của mình ép cô vào ván cửa tấn
công mãnh liệt làm cô cảm thấy chính mình bị chèn ép.
Lục Nhược hôn được cô như bị nghiện, dù sao nói thì cũng đã nói rồi,
anh muốn cùng cô kết hôn. Sẽ không lừa dối chính mình nữa, áp môi mình
vào cặp môi hồng nộn trong như sứ của cô, trằn trọc không rời.
Cửa phía sau đột nhiên mở ra, hai người đang ôm nhau đều bị ngã
xuống. Lục Nhược thân thủ nhanh nhẹn, thành công xoay đổi vị trí của hai người, ôm lấy Mộ Tây ở trong lòng, đem lưng mình so với đá cẩm thạch
xem cái gì rắn hơn.
Mở cửa ra cô y tá trẻ mặt trắng bệch.
Mộ bà nội tỉnh lại uống liền hai miếng nước sau nhìn hai bon họ quát: “Nhị Tây còn không lại xem bà nội, hay đợi ta chết rồi mới ngó tới!”
Mộ Tây nước mắt lưng tròng kể lại bệnh trạng của bà nội. Mộ bà nghe
xong không tỏ ra xúc động mà lại thực bình tĩnh, đem chân mình vỗ vỗ qua