
, lại càng dễ dàng mệt rã rời, mà phương pháp giải toả của
cô chính là tiến vào trong giấc ngủ, sau đó, cái gì cũng không có nữa.
Nghe bên cạnh truyền tới
tiếng hít thở đều đều, trong lòng Trình Phi Viễn lại bắt đầu hơi buồn bực, chẳng
lẽ một chút lực ảnh hưởng của hắn với cô gái này cũng không có, ngủ ở bên cạnh
hắn cô một chút cảm giác cũng không có.
Nhưng Trình Phi Viễn lại
làm thế nào cũng ngủ không được, trong không khí đều là hương thơm nhàn nhạt tỏa
ra từ người đang nằm cạnh, làm cho tâm tình hắn hỗn loạn, sốt nóng ức chế không
được càng thêm thật lâu không tản ra.
Vì vậy, đêm đầu tiên
Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi nhẹ sát gần nhau, Trình Phi Viễn là cả đêm mở mắt
đến trời sáng, còn Tôn Đào Phi lại là ngủ thẳng đến trời sáng, kết quả như thế
mà chấm dứt.
Trời bên ngoài vẫn còn
mịt mờ tối, Tôn Đào Phi đã mở mắt. Cảm giác đầu tiên là ngang hông rõ ràng có một
vật không thuộc về cô. Nhờ ánh trăng mơ hồ chiếu vào, cúi đầu, quét mắt về phía
cánh tay vững vàng đang vắt ngang eo cô của Trình Phi Viễn, ấm áp nhàn nhạt, từng
chút rõ ràng truyền vào da cô.
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy
mình giống như bị người điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc vô cùng, nằm ở trên giường
một cử động cũng không. Mà nhiệt độ từ eo truyền tới, giống như là đang tự lan
rộng ra, dâng lên từng chút đến gương mặt lỗ tai của cô.
Cũng may, rất nhanh,
Trình Phi Viễn lật người, tay cũng theo đó lấy ra. Tôn Đào Phi lập tức thở hắt
ra, lấy ra tay phải đang trong chăn, vỗ nhẹ nhẹ gương mặt đã nóng.
Vậy mà, thời gian nhẹ
nhõm của Tôn Đào Phi còn chưa qua một phút, Trình Phi Viễn lại lật người một lần
nữa, đầu càng thêm vùi sâu vào cổ cô, cánh tay cũng giống như sắt ôm chặt hông
của cô.
Trong nháy mắt Tôn Đào
Phi chỉ cảm thấy cả người đều giống như bị đặt ở lò lửa lớn để nướng, khiến cho
cô nóng đến hít thở không thông. Cổ lại bị Trình Phi Viễn phun ra hơi thở nong
nóng, từng làn ổn định tỏa ra trên da cô.
Khổ não nhíu mày, Tôn
Đào Phi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Trình Phi Viễn, trước kia sao không có phát hiện
người này ngủ không thành thật như thế đây?
Trình Phi Viễn vùi ở
trong cổ Tôn Đào Phi, ở góc cô không nhìn thấy, khóe miệng cong lên một đường đắc
ý. Trong đầu càng thêm cực kỳ ngây thơ thầm nghĩ, để cho mình em ngủ thật ngon.
Hiện tại cũng cho em nếm thử tư vị không cách nào ngủ. Bất quá, mùi vị trên người
cô gái này thật đúng là không tệ, khiến cho sốt nóng thật vất vả chìm xuống của
hắn, có thể rục rịch chộn rộn lại.
“Này, Trình Phi Viễn!”
Không biết qua bao lâu, Tôn Đào phi chỉ cảm thấy bả vai của mình bị đầu người
khác ép tới đau nhức, cô rốt cục không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
Trình Phi Viễn nghe tiếng,
giả bộ không có nghe thấy, ngủ thật trầm, tay càng thêm cố ý ôm chặt eo Tôn Đào
Phi hơn.
Thấy đầu Trình Phi Viễn
vẫn không nhúc nhích, Tôn Đào Phi vốn hơi nhíu chân mày, lần này càng nhăn sâu.
Thấy thế, Tôn Đào Phi vì bả vai của cô, dứt khoát: tay phải đưa vào trong chăn,
dựa theo eo thịt của Trình Phi Viễn cấu mạnh một cái.
“Em làm gì thế?” Tiếng
kêu đau hơi giận của Trình Phi Viễn lập tức vang lên, đầu cũng một cách tự
nhiên rời đi bả vai Tôn Đào Phi.
Sờ sờ chỗ đau bị Tôn
Đào Phi cấu, Trình Phi Viễn hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Đào Phi một cái, cô gái
độc ác không nhẹ không nặng này.
“Anh đè em bị thương rồi!”
Đối mặt Trình Phi Viễn cho dù ở trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt, nhưng
thanh âm rõ ràng tức giận, Tôn Đào Phi vẫn như không có việc gì nhàn nhạt giải
thích.
“Vậy sao em không gọi
anh?” Trình Phi Viễn lập tức oán trách đúng lý hợp tình, hoàn toàn quên mất chính
hắn là giả bộ ngủ để mình bị cấu.
Tôn Đào Phi liếc mắt về
phía không khí, người đàn ông này lại bắt đầu ăn vạ ư, vậy trực tiếp bỏ qua vấn
đề của hắn đi, cô biết lúc này càng để ý đến hắn, hắn lại càng hăng hái, thật
là ngây thơ ghê gớm. Hãy nói hiện tại trong lòng của cô cũng là ngổn ngang
không có chút chữ nào, cho nên cô cần bình tĩnh.
Thấy Tôn Đào Phi trầm mặc
không nói, Trình Phi Viễn không cam lòng kêu, “Tôn Đào Phi, em đã ngủ chưa?”
..., trả lời hắn vẫn là
Tôn Đào Phi trầm mặc.
“Tôn Đào Phi, anh biết
em vẫn chưa ngủ!” Người nào đó chưa từ bỏ ý định không ngừng cố gắng.
...
“Tôn Đào Phi, tại sao
em không nói lời nào?”
...
“Có phải em không thoải
mái hay không?” Nói xong, tay Trình Phi Viễn tự động sờ lên cái trán của Tôn
Đào Phi. Chỉ là vừa mới đặt tay lên, liền bị Tôn Đào Phi không khách khí chút
nào gạt xuống.
“Trình Phi Viễn, anh có
biết hay không, anh thật nóng nảy.” Tôn Đào Phi bị quấy rầy nghiêm trọng, hiển
nhiên vô cùng không HAPPY, giọng nói cũng mang theo tức giận không thể đè nén lại.
“Là em đánh thức anh,
em phải chịu trách nhiệm!” Lời nói ngây thơ lại như chuyện đương nhiên của
Trình Phi Viễn oang oang bật thốt lên.
Tôn Đào Phi vô lực nháy
mắt mấy cái, ai có thể nói cho cô biết đây là lời một người đàn ông ba mươi tuổi
nên nói sao? Cô thật hoài nghi bình thường người này đối diện với những người
khác, làm một đoàn trưởng thì thị uy như thế nào.
“Trình Phi Viễn, x