
ại lấy vô số lý do xin được cơ hội học nghiên cứu sinh.
Cho tới bây giờ, người
sắp học xong nghiên cứu sinh, nhà không về, lại mò đến trại lính.
“Vậy ba có giúp em
không?” Tôn Đào Phi cười híp mắt dẫn dụ em trai mình từng bước vào bẫy.
Tôn Hải Dương trầm mặc
một lúc lâu, rồi sau đó, nặng nề gật gật đầu.
Tôn Đào Phi hài lòng cười
cười với em trai mình, âm thầm để tin tức mới nhận được ở trong lòng, những thứ
này đều sẽ trở thành chứng cớ có lợi mà về sau cô có thể uy hiếp Tôn tiên sinh
làm chút chuyện có lợi.
Cô đã nói, chỉ bằng thị
giác cùng thính giác giỏi về phát hiện của Thái hậu nhà cô, Tôn Hải Dương bốn
tháng không có ở nhà, ngay cả cô đại khái đều có chỗ hoài nghi, Thái hậu nhà cô
lại như không có chuyện gì xảy ra, Tôn tiên sinh nhà cô càng thêm nhẹ nhõm rất
nhiều. Giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là Tôn tiên sinh là đồng loã trong
việc này.
“Em trai, tới đây, để
cho chị nhìn em thật kỹ!” Tươi cười rạng rỡ vẫy vẫy em trai mình, biểu tình của
Tôn Đào Phi hoàn toàn giống như là thỏ trắng nhỏ hấp dẫn sói lớn.
Tôn Hải Dương theo bản
năng lui về sau hai bước, nhìn chị gái cười đến dị thường hòa ái dễ gần, vẫn nhắm
mắt chậm rãi đi tới trước mặt Tôn Đào Phi.
Móng vuốt của Tôn Đào
Phi không khách khí chút nào leo lên gương mặt tuấn tú ngăm đen của Tôn Hải
Dương, vân vê xoa bóp một trận, “Em trai, em xem bây giờ em vừa đen vừa gầy, sờ
lên đều là xương, hoàn toàn không có cảm giác.” Giày xéo xong, Tôn Đào Phi phẫn
nộ thu tay lại, không hài lòng lắm đánh giá. Cô vẫn tương đối thích bộ dạng trắng
trắng mềm mềm của em trai cô.
Tôn Hải Dương rơi lệ
trong lòng, hắn thật muốn lớn tiếng phản bác một câu, sờ không tốt, chị đừng sờ,
em cũng không cầu xin chị. Nhưng hắn không dám.
“Chị, không có việc gì
thì em đi nhé!” Tôn Hải Dương một mực cung kính nói, hy vọng có thể lấy được ân
chuẩn của chị hai mình.
“Đợi đã!” Tôn Đào Phi
kéo dài ngữ điệu, thong thả ung dung bật thốt ra hai chữ, phi đao nhỏ trong mắt
càng thêm răng rắc vù vù bắn về phía đồng chí Tôn Hải Dương, muốn chạy, NO WAY,
nợ của cô còn chưa đòi đủ đâu?
“Hải Dương, hai ngày
trước chị nhìn trúng một túi xách Louis Vuitton, em cũng biết anh rể em làm
lính không có nhiều tiền, nhưng, bây giờ chị thích, em nói làm sao bây giờ
đây?” Ánh mắt Tôn Đào Phi lấp lánh nhìn chằm chằm em trai mình, mặt tràn đầy
mong đợi chờ đợi đáp án của nó.
Cái trán ở dưới tóc ngắn
của Tôn Hải Dương, mạnh mẽ giựt hai cái, kìm nén lòng đang muốn muốn hộc máu,
ông xã nhà chị chức cao mà không có tiền, vậy một lính quèn như hắn thì có tiền
sao?
“Em mua cho chị!” Cắn
răng cứng rắn nói ra mấy chữ, trên mặt Tôn Hải Dương vẫn treo nụ cười sắp không
kiên trì nổi.
Nghe vậy, Tôn Đào Phi đặc
biệt ôn tình sờ sờ đầu cua của em trai mình, nhỏ giọng nói, “Tốt lắm, trở về ngủ
sớm một chút đi!”
Nghe vậy, Tôn Hải Dương
cơ hồ là chạy như điên ra ngoài cửa, đứng ở trường tập, hắn nhìn trời khóc
không ra nước mắt, trên thế giới này còn có người bi thương hơn hắn sao, khi
làm lính đến dưới trướng anh rể mình không nói, còn bị chị mình tiến hành nghiền
ép vô nhân đạo như vậy, bà chủ của hắn a.
Trình Phi Viễn lấy cơm
giúp Tôn Đào Phi về, dọc qua bãi tập xa xa liền trông thấy em vợ nhà mình, đắm
chìm trong một mảnh bi thương, ngửa mặt lên trời nhìn trăng cô đơn treo thật
cao trong bầu trời.
“Tôn Hải Dương, tối vậy
còn không đi về nghỉ, tổ chức cho cậu thời gian không phải là để cho cậu lãng
phí như vậy!” Đi tới bên cạnh Tôn Hải Dương, vỗ vỗ bờ vai của hắn, Trình Phi Viễn
hạ thấp giọng chính nghĩa nghiêm trang nói.
“Dạ, đoàn trưởng!” Chào
một cái, Tôn Hải Dương vẻ mặt như đưa đám đi về phía túc xá.
“Cha vợ mẹ vợ, bọn họ đều
rất tốt.” Trình Phi Viễn cho là em vợ mình tưởng nhớ cha mẹ, vô cùng nhân nghĩa
nói với bóng lưng hắn.
“Cám ơn anh rể!” Thanh
âm khó chịu ngột ngạt của Tôn Hải Dương từ phía trước truyền đến, hiển nhiên lời
của Trình Phi Viễn cũng không khiến cho hắn dễ chịu hơn bao nhiêu.
Khi nhìn thấy Tôn Đào
Phi vô cùng vui vẻ sung sướng thì Trình Phi Viễn buồn bực, hai chị em này tương
phản cũng quá lớn.
Từ quan tâm đối với em
vợ, Trình Phi Viễn hơi có chút lo lắng hỏi, “Em vừa nói gì với Hải Dương thế,
trông nó hình như rất khổ sở.”
Tôn Đào Phi nhíu mày,
nhai kỹ nuốt chậm thức ăn trong miệng xong, ha ha cười một tiếng, mê sảng thuận
miệng nói ra, “Em có thể nói gì với nó, tính nó là thích thương xuân buồn thu
(dễ xúc động).”
Ngón tay của Trình Phi
Viễn nhẹ gõ mặt bàn, phát ra những tiếng vang trầm thấp, kinh ngạc giật giật
khóe miệng, thật không nhìn ra, Tôn Hải Dương còn có một mặt không đàn ông như
vậy.
Vì vậy, Trình Phi Viễn
làm anh vợ âm thầm quyết định ở trong lòng.
Đưa đến kết quả trực tiếp
chính là, mỗi lần huấn luyện sau đó, Tôn Hải Dương đều sẽ bị đoàn trưởng Trình
đối đãi đặc biệt, mỗi lần cũng làm cho hắn khổ không thể tả, ngăn cản không được.
Trực tiếp để cho Tôn Hải Dương lại chịu đả kích nặng nề lần nữa, không hiểu tại
sao anh vợ đoàn trưởng, có một chút chiếu cố ngoài sáng và trong tối đối vớ