
n kích tình bắn ra bốn phía, cô sửng sốt, từ đầu tới
đuôi không nói ra một câu mệt mỏi. Cô nghiêm trọng hoài nghi Trình Phi Viễn là
cố ý, một buổi chiều chèn ép kéo cô đi hơn phân nửa trại lính. Cô dám khẳng định
xế chiều hôm nay đường cô đi, tuyệt đối còn nhiều hơn đường cô đi trong một năm
qua.
Nằm ngửa ở trên giường,
ánh mắt Tôn Đào Phi thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, cô có dự cảm
ngày mai chân của cô có thể không thể đặt xuống mà đi được.
Khi Trình Phi Viễn bưng
một chậu nước nóng đẩy cửa vào thì thấy chính là Tôn Đào Phi nằm ngửa giang tay
giang chân ở trên giường, nhíu chân mày lại, tư thế ngủ không có chút hình tượng
nào.
Nhẹ nhàng đặt chậu nước
xuống, Trình Phi Viễn rất có nhàn tình nhã trí tỉ mỉ đánh giá vợ của hắn. Lông
mày dài mảnh, mũi thẳng mượt mà, môi trái tim hơi nhếch lên, khiến cho cả khuôn
mặt cô thoạt nhìn luôn mang theo nụ cười ngọt ngào. Cặp mắt nhắm chặt kia, khi
mở ra nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thỉnh thoảng vui mừng chợt lóe
lên linh động, giảo hoạt, còn hiện lên rằng cô rất biết điều. Nhẹ nhàng vuốt
lên nếp gấp chân mày của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn biết chân của cô nhất định
là rất đau, hắn thừa nhận xế chiều hôm nay là hắn cố ý, hắn muốn xem nếu như hắn
không nói, cô rốt cuộc có thể đi cùng hắn bao lâu, bây giờ nhìn cô ngay cả ngủ
cũng không yên ổn thế này, hắn lại thấy đau lòng không nói nên lời được
Hiện tại hắn đem tới một
chậu nước nóng, cũng là để đền bù áy náy nho nhỏ trong nội tâm mình.
Vỗ nhẹ cánh tay Tôn Đào
Phi, cặp mắt nhắm chặt của người nào đó mơ hồ mở ra, nhìn ra là vẫn còn buồn ngủ,
miễn cưỡng hỏi, “Sao thế?”
Trình Phi Viễn chỉ cảm
thấy tim của mình đột nhiên căng thẳng, lặng lẽ dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Tôn
Đào Phi, thấp giọng nói, “Ngâm chân đi, có thể ngủ cho thoải mái một chút.”
Nói đến chân, Tôn Đào
Phi liền rõ ràng cảm nhận được từ chân truyền đến từng tia đau nhức. Nhìn đầu sỏ
trước mắt, trong lòng của cô liền bốc từng trận lửa, hung ác trừng mắt liếc
Trình Phi Viễn ngồi ở một bên, Tôn Đào Phi không khách khí chút nào bật thốt
lên, “Anh rửa cho em.”
Đuôi lông mày của Trình
Phi Viễn lập tức nhướng thật cao, tròng mắt đen thâm thúy ý vị sâu xa híp mắt
nhìn Tôn Đào Phi, “Em nói cái gì?”
“Bảo anh rửa chân cho
em!” Tôn Đào Phi trừng tròng mắt lặp lại rõ ràng lời nói vừa rồi một lần nữa với
Trình Phi Viễn nét, mặt sâu xa.
Trình Phi Viễn hai tay
ôm ngực, tròng mắt tĩnh mịch nhất thời trở nên âm u không rõ, liếc Tôn Đào Phi
một cái, lá gan không nhỏ, đây là lần đầu tiên Trình Phi Viễn hắn nghe được lời
nói như thế trong ba mươi năm qua.
“Thế nào, anh không nên
sao? Nếu không phải anh, chân của em làm sao đau, cho nên anh phải rửa giúp
em.” Tôn Đào Phi không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt Trình Phi Viễn, cho
là cô sẽ sợ ánh mắt lạnh lùng của hắn ư. Ở trong mắt cô, con ngươi người khác
cũng chỉ là một đôi cầu thủy tinh màu đen mà thôi.
Trình Phi Viễn chợt
không khỏi cười khẽ một tiếng, nhìn Tôn Đào Phi vẫn trợn mắt nhìn, giống như
con sư tử nhỏ tức giận, tâm tình của hắn liền tự dưng vui vẻ.
Hồi lâu, môi mỏng tiếc
chữ như vàng của Trình Phi Viễn khẽ mở, “Chân!”
Lần này, Tôn Đào Phi lập
tức giật mình, ngắm nhìn sắc mặt Trình Phi Viễn chuyển cười thành hờn. Nhanh
chóng xoay đầu qua một bên, Tôn Đào Phi toét miệng ra thật to, sau đó lập tức
khép lại, quay đầu, đem chân tự nhận là ưu nhã vô cùng, trên thực tế không có
bao nhiêu mỹ cảm đưa đến trên đùi Trình Phi Viễn, vẫn không quên đáp một tiếng,
“Đây!”
Trình Phi Viễn tối tăm
nghiêm mặt, bưng nước đến trước giường, ngồi xổm người xuống, không chút nào ôn
nhu kéo chân Tôn Đào Phi qua ngâm ở trong chậu, mới vừa rồi nhìn nhau, hắn nhất
định là bị cáo đổi hồn, mới chịu đáp ứng yêu cầu hoang đường của người này như
thế.
“Ông xã!” Tôn Đào Phi
duỗi hai chân cho vào trong chậu chơi vui vẻ chợt vui sướng nhẹ giọng gọi.
Trình Phi Viễn ngơ ngẩn,
trong lòng trào dâng từng luồng cảm xúc kỳ quái chưa bao giờ có, có chút khó chịu
lại có chút kích động ấm áp.
“Làm sao?” Trình Phi Viễn
hơi cúi đầu, oang oang gắt gỏng đáp.
“Bây giờ anh rửa chân
cho em, đến ngày nào đó anh mệt mỏi, em cũng có thể giúp anh.” Tôn Đào Phi vui
vẻ nói. Người khác đối tốt với cô, Tôn Đào Phi cô rất vui lòng ném mận cho đào.
(Kiểu như có qua có lại)
Trình Phi Viễn bỗng
nhiên ngẩng đầu lên, đang nhìn hắn đúng là ánh mắt tràn ngập nụ cười thành khẩn
của Tôn Đào Phi.
Nghe vậy, sắc mặt Trình
Phi Viễn hơi bớt giận, khẽ mỉm cười, hơi kéo dài giọng, “Em nói rồi đấy, đến
lúc đó đừng quên!” Câu nói phía sau người nào đó gằn đặc biệt nặng.
Tôn Đào Phi thật giống
như bạn tốt vỗ vỗ vai Trình Phi Viễn, “Hoàn toàn có thể yên tâm, chuyện em đồng
ý, quyết không quịt nợ.”
Cúi đầu liếc mắt nhìn,
đã ngâm đến da hơi nhăn, Tôn Đào Phi không thể chờ đợi đem rút chân từ trong chậu
nước lên, cố ý đem những giọt nước trong suốt còn trên chân vẩy vào người Trình
Phi Viễn đang đứng bên cạnh.
Trình Phi Viễn hung
hăng vứt bỏ khăn lông trong tay, chợt đứng dậy, cất bước lớ