
bất chợt kêu lên đôi câu.
Nguyên nhân bởi hai bé
kia, buôn bán trong tiệm của Tôn Đào Phi nhiều hơn bình thường không ít. Chọc
cho cô không khỏi cảm thán, xem ra không chỉ có nam sắc mê người, đồng sắc (sắc
đẹp con nít) còn hơn chứ không kém.
“Bà chủ, chị khỏe
chứ.”
Tôn Đào Phi nhìn hai cô
gái dễ thương trước mắt. Mặc dù các cô là khách quen trong tiệm, nhưng cô vẫn
không hiểu họ gọi cô lại có chuyện gì, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, “Có chuyện gì
không?”
“Chị khỏe chứ, em
tên là Tôn Hồng, bạn ấy gọi Vương Hà. Chúng em đều là học sinh trong lớp giáo
sư Từ Dĩnh.” Một cô gái dáng dấp nhỏ nhắn trong đó vội vàng tự giới thiệu hai
người.
Gật đầu một cái, Tôn
Đào Phi hỏi, “Các em có chuyện gì sao?”
“Hai đứa bé kia
là người nhà chị sao?” Vương Hà nghiêng đầu chỉ chỉ Trình Đóa Đóa và Bàn Đinh,
quay đầu lại cặp mắt nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.
“Là đứa bé nhà chị,
bất quá có vấn đề gì.”
Lời của Tôn Đào Phi vừa
dứt, cô gái gọi Tôn Hồng liền gấp không thể chờ nói, “Là như vậy, chúng em tham
gia tranh tài đóng kịch, muốn nhờ diễn một chút, cho bọn chúng diễn hai nhân vật
trong kịch của chúng em.”
Tôn Đào Phi nhất thời sững
sờ một giây, lấy lại tinh thần, cô vẫy vẫy tay với hai bé ngồi cách đó không
xa.
“Chuyện gì vậy
thím.” Tiểu công chúa Trình Đóa Đóa dắt Bàn Đinh đứng ở trước mặt ba người lớn,
không hiểu hỏi thím nhỏ của mình.
“Đóa Đóa, các chị
đây có một chuyện muốn nói với cháu.” Chỉ chỉ hai cô bé bên cạnh, Tôn Đào Phi
nhẹ nói. Cô cảm thấy những chuyện phải theo ý nguyện của bé, cô không thể tự
mình quyết định.
Tầm mắt Trình Đóa Đóa lập
tức dời phương hướng, bưng tay nhỏ bé, cố làm nghiêm trang già dặn hỏi, “Các chị
tìm em có chuyện gì?”
Tôn Đào Phi cúi đầu, buồn
cười hai tiếng, bé sĩ diện cũng thật có hình có dáng.
“Người bạn nhỏ,
chào em...” Tôn Hồng chậm rãi nói ra mục đích của các cô với Trình Đóa Đóa lần
nữa, bé cũng mở to mắt, tập trung tinh thần nghe rất là nghiêm túc.
Trình Đóa Đóa nghe
xong, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn túc nghiêm mặt tự hỏi, hồi lâu, bé ngẩng đầu
lên không nắm được chủ ý hỏi thăm Tôn Đào Phi, “Thím nhỏ, thím cảm thấy Đóa Đóa
nên đi không?”
Tôn Đào Phi cười híp mắt
nhìn mắt bé, hỏi ngược lại, “Cháu muốn đi không?”
Bé gật đầu một cái.
“Vậy thì đi đi!”
Tôn Đào Phi làm quyết định thay bé, theo ý cô những chuyện lặt vặt này rất có
thể rèn luyện người, cô dĩ nhiên là ủng hộ bé đi, lại nói theo cô biết bé cũng
từng tham gia không ít tranh tài diễn xuất tương tự, vở kịch này đối với bé mà
nói tuyệt đối không có vấn đề.
“Thím nhỏ tốt nhất,
để cho em trai cùng đi với cháu có được không?” Ôm hông của Tôn Đào Phi, Trình
Đóa Đóa lại bắt đầu rót thuốc mê cho thím nhỏ của bé.
“Có thể.”
Nghe vậy, Trình Đóa Đóa
cũng không còn già dặn vừa rồi, miệng nhỏ nhếch đến sắp chạm tay. Bàn Đinh thấy
chị cười, cũng vui vẻ cười theo ở bên cạnh.
Hai cô gái kia thấy Tôn
Đào Phi đáp ứng, dĩ nhiên là cảm kích họ thật lâu, cũng nói cho họ biết hai bé
chỉ tới đó vào thứ bảy chủ nhật là được.
Bên cạnh có hai đứa trẻ,
khi cây kim trên tường chỉ vừa qua sáu giờ, Tôn Đào Phi liền dẫn bọn bọn chúng
trở về nhà.
Đẩy cửa nhà ra, Tôn Đào
Phi liền nhìn thấy mẹ chồng mặt tức giận ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, mặt
nghiêm túc ít có nhìn chằm chằm họ, không, chính xác là tiểu công chúa Trình
Đóa Đóa.
Khi bạn nhỏ Trình Đóa
Đóa nhìn thấy bà nội mặt đầy tức giận thì phút chốc đã ý thức được rụt một cái
về phía Tôn Đào Phi bên cạnh.
Vuốt đầu bé, Tôn Đào
Phi giáo bánh ngọt cầm trong tay cho bé, ý bảo bé đi đưa cho bà nội.
Bé lập tức phản ứng kịp,
bước nhỏ tử từng bước một đi về phía bà nội đang tức giận.
“Bà nội, Đóa Đóa
biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa, bà đừng nóng giận, bị chọc tức thân
thể sẽ không tốt.” Đáng thương chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt Trình Đóa Đóa
tràn đầy vẻ áy náy.
Nhìn sắc mặt mẹ chồng
rõ ràng đã có chút chuyển biến tốt, Tôn Đào Phi âm thầm cảm khái, công phu dụ dỗ
người của bé thật đúng là hạng nhất.
Nâng bánh ngọt đến trước
mặt Vương Cẩn Ngôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Đóa Đóa tràn đầy lấy lòng
nói, “Bà nội, đây là bánh thím nhỏ làm, ăn rất ngon, bà nội ăn xong đừng tức giận
có được hay không.”
Vương Cẩn Ngôn nhìn
cháu gái khéo léo hiểu chuyện hiếu thuận như thế, chút tức giận trong lòng đã sớm
biến mất không còn một mống rồi.
Bất quá cũng không thể
để bé như thế, khiến cho ngày sau bé phớt lờ, quay đầu, Vương Cẩn Ngôn nghiêm mặt
nói, “Lần này coi như thôi nhé, lần sau tái phạm, bà nội phải đánh đòn đấy.”
Bé liên tục gật đầu
không ngừng, thấy bà nội tha thứ, tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay bà nội, làm nũng
nói: “Bà nội, ăn bánh nhé, ăn đồ ngọt sẽ mở lòng.”
Lần này, Vương Cẩn Ngôn
và Tôn Đào Phi đều bị bé chọc cười.
“Ăn, ăn.” Bàn
Đinh nhìn thấy chị mình mở cái hộp làm lộ ra bánh kem hắn vừa ăn không lâu, kêu
to, thân thể ở trong lòng Tôn Đào Phi bổ nhào lên ghế salon.
“Ăn cái gì?” Một
thanh âm dụ dỗ mười phần chợt truyền tới, chọc cho lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà đều
quay đầu. Hai vợ chồng ông bà nội, đan