
thật sự là không có bao nhiêu uy lực, khóe mắt quét qua anh em hiển nhiên
đã thu cờ ngừng trống của người khác, Tôn Đào Phi thầm nghĩ nguyên lai đây
chính là anh em sinh mang của đàn ông, ừ, ừ, nói như thế nào đây, thật là có
chút xấu xí (#Ami: *ngất*).
“Như thế nào, vợ,
hài lòng không?” Trình Phi Viễn rất nhanh liền phát hiện ánh mắt của vợ mình
đang nhìn đến nơi đó của hắn, từ trước đến giờ Trình Phi Viễn đối với các bộ phận
trên thân thể rất hài lòng, lập tức hưng phấn nói như tranh công lĩnh phần thưởng.
“Anh lưu manh!”
Tôn Đào Phi bị người nào đó dồn tới chân tường hơn nữa thật sự không biết mắng
người thế nào, hồi lâu, liền nói ra ba chữ này với hắn.
Trình Phi Viễn gian
gian cười đắc ý, “Vợ, anh lưu manh đối với em là thiên kinh địa nghĩa.”(Như là
chuyện đương nhiên)
Trên mặt Trình Phi Viễn
trong nháy mắt nở một nụ cười rạng rỡ, người khác nhìn vào có lẽ nói hắn là khí
độ tuấn tú, nhưng lúc này Tôn Đào Phi nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn rất háo sắc,
thật sự là mất hình tượng chính nghĩa chính khí của quân nhân như hắn.
“Anh nhanh lên một
chút.” Bỏ lại ba chữ, Tôn Đào Phi ra khỏi nhà vệ sinh như có người đuổi đằng
sau cũng không quên giúp người kia đóng cửa toilet lại.
“Vợ, đừng quên
lát nữa em phải vào giúp anh kéo quần.” Hướng về phía lưng của Tôn Đào Phi,
Trình Phi Viễn vô cùng tận chức tận trách nhắc nhở, chỉ sợ Tôn Đào Phi không
vào.
Khóe miệng Tôn Đào Phi
hung hăng rút hai cái, cứ phát triển tiếp như vậy, có phải hắn thải ra xong, cô
còn phải lau giúp hắn. Nghĩ đến tất cả có thể xảy ra, khóe mắt cô hung hăng rạo
rực, trán cũng co rút đau đớn hàng loạt.
Đứng ở trên hành lang mờ
tối, Tôn Đào Phi vỗ vỗ gương mặt nóng đến như bàn ủi của mình, vừa rồi tại sao
cô lại nói nhảm lâu như thế với tên lưu manh Trình Phi Viễn đó, đứng ở nơi đó
tranh luận khiến hắn chiếm tiện nghi lời nói. Nghĩ đến hoàng hoa đại khuê nữ cô
lại từng chút bị hắn đùa giỡn như vậy, cho dù hắn là một nửa kia hợp pháp của
cô, trong lòng của cô vẫn bất bình vô cùng.
“Vợ, anh xong rồi.”
Cơ hồ là không tới một phút, bên trong liền truyền ra thanh âm rống gấp của hắn
rồi.
Hít sâu hai cái, Tôn
Đào Phi thẳng sống lưng, trấn định lần nữa bước vào cái nơi làm cho người ta
lúng túng xấu hổ kia. Đại khái là có mấy chỗ của người khác bị thương quá nặng,
sau đó Trình Phi Viễn ngược lại không có gây nữa, đàng hoàng để vợ mình kéo quần
lên thay hắn.
Sáng sớm, gió thổi
hương bay, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua lớp thủy tinh,
chớp từng đợt khe hở trên cửa, nghịch ngợm chui vào bên trong phòng, như trải
những hạt kim cương lên nền vàng.
Lông mi dài khẽ run,
Tôn Đào Phi đang ngủ say mở ra đôi mắt ở dưới ánh vàng óng ánh càng nổi bật đến
cực kỳ sáng lung linh của cô.
Vươn người một cái, cúi
đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ bé ngủ đến đỏ bừng của Bàn Đinh, Tôn Đào Phi không
kìm lòng được ấn xuống một nụ hôn mềm ngọt trên trán trắng non mềm của nó.
Không ngoài dự đoán nó
lập tức nhăn lại đôi lông mày tuấn tú, tay nhỏ bé mập mạp càng thêm vuốt vuốt
theo bản năng lên chỗ Tôn Đào Phi lưu dấu vết, vết hôn cơ hồ nhạt đến không có
của Tôn Đào Phi biến mất ngay trong một hai cái xoa.
Một hồi tiếng cười khẽ
trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, “Vợ, anh cũng muốn.” Ngay sau đó vang lên
đúng là thanh âm lên án mang chút cầu xin của người khác.
Không để ý lời nói ngây
thơ vào buổi sáng tinh mơ của người nào đó, rón rén vén chăn lên, Tôn Đào Phi
nhìn thẳng qua trước giường của hắn, trực tiếp vào phòng rửa tay.
Trên bồn rửa tay trong
phòng rửa tay đã bày một bộ dụng cụ rửa mặt mới thật chỉnh tề, Tôn Đào Phi
không kìm được lại khẽ mỉm cười, hắn nghĩ và làm trái lại thật chu đáo.
Trình Phi Viễn lặng yên
không một tiếng động đi theo sau lưng Tôn Đào Phi, vừa đến cạnh cửa liền nhìn
thấy gương mặt mang nụ cười nhu hòa của vợ mình, trắng noãn không tỳ vết, giống
như là nhiều đóa hoa dành dành[1'> lặng lẽ nở rộ, thấm vào ruột gan, làm cho người
ta yêu mến.
Trái tim nam nhi kiên
cường cứng rắn của Trình Phi Viễn nhất thời có một dòng nhu tình nóng hầm hập
mà lại mềm mại.
Thấy Tôn Đào Phi tự
mình thu thập xong, Trình Phi Viễn liền cười hì hì đưa gương mặt tuấn tú lên,
“Vợ, làm phiền.”
Tôn Đào Phi không tiếng
động thở dài ở đáy lòng, bây giờ cô đã hoàn toàn được nâng cấp bậc lên thành mẹ
cho người nào đó rồi.
“Há miệng.” Tôn
Đào Phi đành chấp nhận, bình tĩnh nói.
“A...” Trình Phi
Viễn rất là phối hợp hé miệng, đầu ngẩng cao cũng khẽ thấp xuống.
Trình Phi Viễn có một
hàm răng chỉnh tề sáng bóng trắng tinh, khiến cho Tôn Đào Phi rất ghen tỵ. Thật
ra thì hàm răng của cô ở mặt ngoài mà nói cũng còn tốt, chẳng qua là ở trong
hàm răng xinh đẹp của cô đã cất dấu hai cái răng sâu lớn, mỗi lần nó đau, rất
đúng với những lời “Đau răng không phải là bệnh nhưng đau lên thật muốn đòi mạng
người”. Vốn là cô cũng muốn đi nhổ sạch xong hết mọi chuyện, chẳng qua là khi
thấy máu chảy đầy đất trong quá trình nhổ răng, cô liền e ngại mà không dám có
ý nghĩ này nữa, cho nên trong hàm răng của