
cô cho tới bây giờ cũng còn hai cái
răng sâu khỏe mạnh lớn lên.
Một hàm răng đẹp chỉnh
tế trắng noãn không có một chút dơ bẩn tạp chất của Trình Phi Viễn, thoải mái
đưa tới lòng ghen tỵ chưa bao giờ có của Tôn Đào Phi.
Mang theo tâm tình phẫn
hận bất mãn nào đó không biết từ đâu tới, tay Tôn Đào Phi càng dùng sức chà bàn
chải đánh răng trong tay, không bao lâu hàm răng như sứ ngọc của Trình Phi Viễn
đã rịn ra một chút đỏ tươi chói mắt. Lòng không có chút bất an, tâm tình của
Tôn Đào Phi ngược lại là sung sướng.
“Súc miệng.” Tôn
Đào Phi nghiêm mặt, đưa nước tới khóe miệng Trình Phi Viễn, chỉ là bởi vì tâm
tình vui vẻ, trong thanh âm hết sức muốn biểu hiện bất mãn vẫn mang theo một
chút vui vẻ làm cho người ta phát giác.
“Vợ, tốt lắm.”
Cúi đầu nhổ ra nước súc miệng, ngẩng đầu lên, Trình Phi Viễn cố ý hà hơi về
phía Tôn Đào Phi, phun lên hơi thở của cô, lông mày đuôi mắt mang theo nụ cười
dung túng cưng chìu, rất rõ ràng đối với hành động cố ý vừa rồi của vợ mình,
đoàn trưởng Trình của chúng ta đã theo dõi rõ ràng.
Trên mặt từ từ dính vào
ý vui của Tôn Đào Phi nhất thời bị xấu hổ bao lấy, nhanh chóng trùm khăn lông
lên mặt cười của Trình Phi Viễn, đồng thời cũng chặn lại tầm mắt nóng bỏng của
hắn, thuần thục tùy tiện lau hai cái ở trên mặt cho hắn.
“Tốt lắm, có thể
đi ra ngoài.” Chỉ vào cửa bên ngoài, Tôn Đào Phi sử dụng ánh mắt ra hiệu người
khác có thể đi ra ngoài, liền xoay người sang chỗ khác sửa sang lại vài món bị
để loạn.
“Vợ, trong mắt
anh giống như có cái gì.”
Treo khăn lông xong,
xoay người, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy khóe mắt Trình Phi Viễn co quắp, không
ngừng nháy mắt.
Tôn Đào Phi cũng không
dám chậm trễ, xoải lớn bước đứng ở trước người của Trình Phi Viễn. Trình Phi Viễn
lập tức phối hợp thấp người, giơ tay lên, tỉ mỉ xem xét trên dưới mí mắt của hắn,
ngửa mặt lên, Tôn Đào Phi nghi ngờ nói, “Không có cái gì...”
Còn chưa nói hết lời
nói, toàn bộ cũng chết hết ở trong hơi thở mang đầy mùi hương bạc hà nhẹ, răng
môi của Trình Phi Viễn, giống như là con mèo đã thật lâu chưa ăn cá, vội vàng
chạy, bú ở trong môi miệng cô.
Tôn Đào Phi vẫn có chút
không thích ứng kịp muốn đẩy ra, khóe mắt lại nhìn đến hai cánh tay đeo băng của
hắn thì lòng cô lập tức mềm nhũn ra, thân thể vốn có chút cứng ngắc cũng mềm
nhũn ra, hai tay cũng không khỏi tự chủ nhẹ ôm ngang lưng Trình Phi Viễn.
Đại khái là cảm nhận được
sự đồng ý của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn cũng không thể đợi, làm động tác sâu
hơn, lưỡi nhẹ nhàng đẩy ra hàm răng cắn chặt của Tôn Đào Phi, đưa lưỡi thẳng
vào chiếm lĩnh vị trí tuyệt đối.
Cho đến nơi nào đó của
thân thể có thứ thô cứng chống đỡ, hơi thở của người nào đó truyền lại càng
ngày càng gấp rút, ý thức có chút mơ hồ như sương mù của Tôn Đào Phi mới thanh
tỉnh lại, tiếp theo quả quyết lưu loát đẩy Trình Phi Viễn ra, hơi đỏ mặt, cũng
không quay đầu lại đã chạy ra phòng rửa tay nho nhỏ.
Trình Phi Viễn tựa vào
trên bồn rửa tay, trên gương mặt tuấn tú hơi đen đã là màu đỏ sậm, hít sâu vài
hơi, mỗi thần kinh mỗi chân lông trên cơ thể, đều kêu ồn ào nóng ran. Cảm giác
dẫn lửa lên người thật không dễ chịu, cảm giác chỉ có thể nếm chút ngon ngọt,
không thể ăn sạch càng khó chịu.
Tròng mắt đen thâm thúy
chợt lóe, Trình Phi Viễn âm thầm làm ra một quyết định khiến cho nội tâm buồn bực
của hắn có thể như mở cờ trong bùng, đó chính là chờ cánh tay hắn lành rồi, hắn
muốn ăn thịt, hơn nữa phải ăn lớn đặc biệt, ăn tới no mới thôi.
Nghe vang động, thân thể
nhỏ bé vốn nghiêng qua của Bàn Đinh trong nháy mắt lật lại, thấy người tới là mẹ
mình, liền toét cái miệng nhỏ nhắn ra, thanh âm trẻ con vui vẻ kêu lên, “Mẹ, mẹ.”
Nhìn vào trong mắt tinh
khiết như lưu ly của thằng nhóc, Tôn Đào Phi theo bản năng lau miệng.
“Bảo bối, rời giường
nào.” Cầm một bộ y phục màu vàng có hình con vịt nhỏ, Tôn Đào Phi giơ ra hấp dẫn.
Đừng xem thường nó, tuy mới chỉ là đứa bẻ được khoảng một tuổi rưỡi, nhưng lại
là một đứa bé thích ăn diện, thích nhất y phục màu sắc tươi, sắc thái rõ ràng,
những màu sắc ảm đạm kia, nó vô cùng không thích. Nếu như cho nó mặc vào, cả
ngày nó đều sẽ ở vào trạng thái phờ phạc rã rượi. Đây cũng là kết luận Tôn Đào
Phi đạt được sau khi trải qua nhiều lần quan sát cùng với nhiều lần thí nghiệm.
Thằng nhóc lật người,
thân thể nho nhỏ vốn là còn nằm ngang ở trên giường, chậm rãi đứng lên, đi từng
bước nhỏ, dang hai tay đi tới phía Tôn Đào Phi ở cuối giường.
Tiếng động thân mật tốt
đẹp giữa hai mẹ con, từng chữ không sai từ từ truyền vào trong tai Trình Phi Viễn
còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức trong phòng rửa tay.
Khẽ nhếch miệng, Trình
Phi Viễn vừa vui vẻ, vừa có chút chua xót ghen tỵ. Đúng vậy, hắn ghen tỵ với
con trai của mình, tại sao vợ mình có thể thân mật quan tâm con trai như thế, đối
với hắn lại ít nhiều có chút không nóng không lạnh, cũng không phải là nói cô đối
với hắn không tốt, nhưng chính là không có thoải mái thân cận phát ra từ trong
đáy lòng như đối với con. Mặc dù hắn cũng đã nhìn ra trong thâm tâm vợ mình thật
ra