
chính là bức tranh đẹp thu nhỏ về hai vợ chồng
trẻ, tương thân tương ái, tựa sát nhau ngủ say.
Nhìn nhau cười một tiếng,
hai vị mẫu thân đều không hẹn mà cùng vui mừng gật đầu một cái.
Dường như cảm nhận được
tầm mắt sáng quắc của ai đó, Tôn Đào Phi mở mắt. Đầu tiên cảm nhận được là, thứ
mình đè ở dưới mặt không phải gối, mà là cái bụng của người khác. Khó trách cô
cảm giác cứng như thế, lau nước miếng ở khóe miệng, trừng mắt với người nào đó
đang dương dương tự đắc ngủ, khóe miệng tươi cười. Người đàn ông này bò qua đây
lúc nào vậy.
“Mẹ, hai người đã
về rồi.” Quay đầu, trên mặt Tôn Đào Phi lại là nụ cười nhu hòa.
“Các con cứ ngủ
tiếp đi, mẹ và mẹ con lại đi dạo.” Vương Cẩn Ngôn cười giống như hồ ly nhỏ trêu
ghẹo con dâu mình.
Tôn Đào Phi lắc đầu một
cái, “Không, không, con đã ngủ đủ rồi.” Nói xong, Tôn Đào Phi dùng tay vẫn đặt ở
trong chăn, dựa theo chỗ đùi Trình Phi Viễn, hung hăng véo một cái. Xem anh còn
dám không tỉnh.
Trình Phi Viễn mơ hồ mở
hai mắt ra, vô tội hỏi Tôn Đào Phi, “Vợ, sao vậy.”
“Mẹ, họ quay lại
rồi.” Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, ôn nhu nói.
Trình Phi Viễn ngắm
nhìn hai vị mẫu thân đại nhân cách đó không xa, cười như tên trộm, yên lặng ngồi
dậy. Thật ra thì ngay từ khi hai vị kia đẩy cửa, hắn đã tỉnh, nhưng hắn muốn hưởng
thụ thêm cảm giác có vợ trong lòng. Không ngờ vợ hắn ác như vậy, đùi của hắn đến
bây giờ vẫn còn có chút đau.
Bởi vì hai vị mẫu thân
đại nhân đến, cuộc sống ở bệnh viện của Tôn Đào Phi càng thêm bận rộn. Cũng
may, hai người chỉ ở hai ngày.
Đưa hai mẹ đi rồi, Tôn
Đào Phi giống như là chó chết, mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường.
Bàn Đinh thấy mẹ không
nhúc nhích nằm lỳ ở trên giường, cho là Tôn Đào Phi đang chơi trò gì với mình.
Vì vậy, người bạn nhỏ
Bàn Đinh của chúng ta nện bước nhỏ, ngồi trên lưng mẹ, trong cái miệng nhỏ nhắn
vui vẻ hô to khẩu hiệu lúc chơi với ba, “Chạy, chạy.”
Tôn Đào Phi đưa tay, lật
người, một tay ôm con trai vào trong ngực, chọt nách nó, “Bàn Đinh, nhóc con hư
này, lại dám chọc mẹ.”
Thằng nhóc ở trong ngực
Tôn Đào Phi cười đến run rẩy cả người, a a kêu to.
Chơi đùa với con trai một
hồi, Tôn Đào Phi ôm chặt nó vào ngực, hôn lên đầu nhỏ của nó, “Bàn Đinh, ngủ có
ngon không.”
Không lâu sau, Tôn Đào
Phi lại ngủ say.
Trình Phi Viễn hướng về
phía con trai vẫn giương mắt to long lanh, làm động tác im lặng, ý bảo nó không
nên quấy rầy mẹ. Thằng nhóc ngược lại rất là nghe lời, không tiếng động toét miệng.
Kể từ hai vị mẫu thân đại
nhân rời đi, cuộc sống của Tôn Đào Phi lại trở lại làm bảo mẫu riêng cho một lớn
một nhỏ.
Sáng sớm một tuần sau,
bác sĩ chính của Trình Phi Viễn đi vào phòng bệnh, tỉ mỉ kiểm tra hắn một lượt.
Dặn dò Tôn Đào Phi chú ý các việc quan trọng, sau đó nói cho cô biết, Trình Phi
Viễn có thể xuất viện.
Bác sĩ mới vừa đi,
Trình Phi Viễn liền thúc giục Tôn Đào Phi đi làm thủ tục. Hắn không thể ở bệnh
viện này thêm một giây nào nữa.
“Vợ, chìa khóa
nhà ở trong ngăn kéo tủ đầu giường.” Trình Phi Viễn quét mắt qua ngăn kéo,
trong lòng kỳ vọng Tôn Đào Phi nhanh chóng mở ra.
Tuy có chút nghi ngờ tại
sao Trình Phi Viễn gấp không thể chờ, Tôn Đào Phi vẫn theo kỳ vọng của hắn, mở
ngăn kéo ra, bên trong lẳng lặng có một chuỗi chìa khóa, đặt ở lòng bàn tay,
Tôn Đào Phi cười đến quỷ dị, nói với hắn, “Lấy chìa khóa rồi, hiện tại chúng ta
về nhà thôi.”
Cũng may khi Tôn Đào
Phi tới đây, không mang bao nhiêu thứ, Trình Phi Viễn cũng chỉ có vài bộ y phục
để tắm rửa. Hành lý cô xách cũng tương đối nhẹ, Bàn Đinh cũng rất là nghe lời
không đòi mẹ ẵm, mà là chập chững những bước nhỏ, đi theo bên cạnh ba, thần
thái sáng láng.
Dọc theo đường đi, Tôn
Đào Phi vẫn khổ não vì một vấn đề, cái giường chỉ rộng một thước rưỡi trong ký
túc xá của Trình Phi Viễn, buổi tối làm sao giải quyết vấn đề giấc ngủ của ba
người bọn họ.
“Vợ, bên này, bên
này...” Tôn Đào Phi kinh ngạc quay đầu, nghiêng đầu liếc nhìn hắn ở cách đó
không xa, “Này...”
Vậy mà, Trình Phi Viễn
giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, trực tiếp đi về phía ngược lại. Tuy
mang một bụng khó hiểu, nhưng Tôn Đào Phi vẫn chỉ có thể đi theo sau hắn, dù
sao nơi này cũng là địa bàn của Trình Phi Viễn.
Đứng trước một tòa nhà ở
viện E, Tôn Đào Phi ngơ ngác quay đầu lại, mặt không hiểu nhìn Trình Phi Viễn
đang cười đến vui vẻ, “Đây là?”
“Em mở ra đi, về
sau đây chính là nhà của chúng ta.” Nhìn biểu tình rõ ràng không phản ứng kịp của
Tôn Đào Phi, đoàn trưởng Trình rất là hưởng thụ, giọng nói không khỏi nâng lên
mấy dB. (đề-xi-ben, đơn vị đo âm lượng, chắc vậy)
Tôn Đào Phi hồ đồ lờ mờ
dưới sự chỉ dẫn của Trình Phi Viễn, mở cửa ra, đập vào mắt là phòng khách bố
trí đơn giản mà sạch sẽ.
Há miệng, Tôn Đào Phi
có chút khó khăn nói, “Anh nói, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta?”
Ngồi ở trên ghế sa lon,
Trình Phi Viễn vô cùng kiên định gật đầu, “Vợ, không cần suy nghĩ nữa, nơi này
chính là nhà chúng ta. Em xem xem có hài lòng hay không?” Cùng với lời nói, tay
Trình Phi Viễn cũng lần lượt chỉ về bốn phía.
“Mẹ, mẹ.” Thằng
nhóc tro