
nhỏ bên cạnh giường lớn, khóe miệng Tôn Đào Phi run hai cái, người đàn
ông này, rốt cuộc đã tính toán những cái gì nữa?
Đi thăm phòng xong,
Trình Phi Viễn đã dẫn theo một người dáng dấp khỏe mạnh quay trở lại.
“Chị dâu, em tên
là Trương Binh, có chuyện gì, xin chị cứ nói.”
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,
thành khẩn nói, “Làm phiền cậu rồi.”
Trương Binh cười ha ha,
xấu hổ gãi đầu, “Không phiền, không phiền.”
“Vợ, anh cùng đi
với em.” Tôn Đào Phi liếc mắt nhìn Trình Phi Viễn muốn đi theo tham gia náo nhiệt,
nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bởi vì có xe, cộng thêm
thái độ tốc chiến tốc thắng của Tôn Đào Phi, tới tới lui lui, cũng chỉ mất gần
một canh giờ.
“Trương Binh, buổi
tối tới đây ăn cơm tối nhé.” Đến khi tất cả mọi thứ xong rồi, Tôn Đào Phi nói với
Trương Binh đang muốn rời đi.
Trương Binh vuốt vuốt
tóc ngắn, “Chị dâu, chị xem, hôm nay chị nhất định là bề bộn nhiều việc. Em
cũng phải chạy về huấn luyện. Hôm khác em nhất định sẽ tới.” Nói xong, liền chạy
nhanh như làn khói.
“Em yên tâm đi, bọn
tiểu tử thúi này, da mặt rất dày. Ngày đó tới, anh còn sợ em chống đỡ không được.”
Trình Phi Viễn mở miệng nói tức thì.
Nếu Trình Phi Viễn đã
nói như vậy rồi, Tôn Đào Phi chỉ có thể quay lại, loay hoay với đống đồ mới
mua.
Buổi tối, cuối cùng một
nhà ba người cũng ăn bữa ăn đầu tiên tự làm ra ở thành phố W.
Đợi khi con trai ngủ rồi,
Tôn Đào Phi mới đi tắm rửa, lúc đi ra vẫn không quên lấy nước rửa chân cho hắn.
Vừa để nước xuống,
Trình Phi Viễn liền thoải mái thả chân vào, Tôn Đào Phi cũng cực kỳ thuần thục
mát xa chân giúp cho hắn, làm ra vẻ như việc này đã làm rất nhiều lần, mới có
thể thuần thục như thế.
Trình Phi Viễn cúi nhìn
cô gái đang cúi thấp đầu lẳng lặng giúp hắn rửa chân, cảm động nói không ra lời.
Bọn họ giống như không phải là vợ chồng mới cưới, mà như là đôi vợ chồng già đã
sống cùng nhau nhiều năm, tình cảm vẫn nồng đậm ân ái.
“Vợ, em thật tốt.”
Vén những sợi tóc lòa xòa trên má Tôn Đào Phi ra sau tai, Trình Phi Viễn kìm
không được thốt lên.
Tôn Đào Phi khẽ ngẩng đầu
lên, khi chạm vào tầm mắt sáng quắc thâm thúy của Trình Phi Viễn, cô lại cúi đầu
lần nữa, “Cảm thấy em tốt, vậy về sau anh nên tốt với em gấp bội, đối với cha mẹ
anh, cha mẹ em đều như vậy, được không.” Cười híp mắt ngẩng đầu lên, tròng mắt
đen nhánh linh lợi chuyển không ngừng, cô hài hước nói.
Khóe môi Trình Phi Viễn
không dấu hiệu nào hạ xuống, tiến quân thần tốc, lưỡi nóng cuốn vào từng góc
trong miệng cô, Tôn Đào Phi thả lỏng thân thể, nhẹ ôm lấy cổ của hắn, để mặc
cho môi lưỡi của hắn xoay tròn, bú, nuốt trong lãnh địa của mình. Bao quanh đều
là hơi thở mạnh mẽ bá đạo của hắn.
Tách ra, Tôn Đào Phi thở
sâu mấy hơi, mới dần dần bình ổn lại trái tim đang đánh trống của mình.
Trong mắt Trình Phi Viễn
có dục vọng mãnh liệt, hai người ở chung nhiều ngày, lại không chỉ tiếp xúc
thân mật một lần, cô làm sao không biết.
“Chân!” Vội vàng
kéo khăn lông bên cạnh qua, Tôn Đào Phi đỏ mặt nói.
“Vợ...” Trình Phi
Viễn kêu lên.
“Đàng hoàng
chút.” Trừng mắt với Trình Phi Viễn rõ ràng đang có ý đồ khác, Tôn Đào Phi
nghĩa chánh từ nghiêm bỏ lại ba chữ.
Đứng trong phòng tắm,
nghĩ tới một màn hôn nồng nhiệt vừa rồi, mặt của Tôn Đào Phi càng đỏ hơn. Cô
không phải là kiểu phụ nữ kiểu cách, đối với chuyện sẽ xảy ra giữa vợ chồng, cô
cũng không ghét. Lại nói, trong lòng cô bây giờ đã có người đó, hơn nữa hiện tại
cô giống như càng ngày càng thích thân cận cùng người đàn ông này. Đối với chuyện
gì đó, cô cũng có chút mong đợi. Chẳng qua là hiện tại hắn thế này, bác sĩ
nghiêm lệnh giao phó không thể có vận động kịch liệt, cho dù rất nhiều lần, cô
đều phát hiện hắn rất thống khổ rất khó chịu. Cô cũng không để cho hắn hành động
theo bản tính, khỏe mạnh lại mới là chuyện cần thiết.
Ngày thứ hai dọn vào
quân khu, trong nhà liền nghênh đón hai vị khách.
Nhìn hai mỹ nữ một lớn
một nhỏ đứng ở ngoài cửa, trong tay là cái mâm đựng thứ gì đó vàng óng. Tôn Đào
Phi có chút kinh ngạc, “Chào chị!”
“Xin chào, tôi là
Lâm Văn - vợ của Trịnh Khải ở đối diện, đây là Trịnh Vân Đồng con gái tôi.” Đại
khái là thấy Tôn Đào Phi giật mình, Lâm Văn chủ động tự giới thiệu.
Tôn Đào Phi vội vàng
kéo cửa ra, nhiệt tình cười nói, “Xin chào, mời vào.”
Lâm Văn đặt thịt nguội
đang cầm trong tay lên khay trà, cười khanh khách nói, “Đây là bánh khoai lang
tôi tự làm, mọi người nếm thử một chút.”
“Cám ơn, chị
khách khí quá.”
“Ơ, chị dâu tới
à.” Trình Phi Viễn từ phòng rửa tay ra ngoài, cười híp mắt chào hỏi.
“Chị dâu, Xin
chào, em là Tôn Đào Phi, chị có thể gọi em là Phi Phi. Về sau em liền gọi chị
là chị dâu như Phi Viễn nhé.” Rót trà ngon, Tôn Đào Phi cười tự giới thiệu
mình.
Lâm Văn cười híp mắt
quan sát Tôn Đào Phi một lượt, “Lần trước em tới vừa lúc chị về nhà, không gặp
em, vẫn nghĩ, Trình Phi Viễn rốt cuộc cưới người vợ như thế nào, hôm nay xem ra
thật đúng là người ngọc.”
Tôn Đào Phi cười ha ha,
giống như ngượng ngùng quay đầu, đã nhìn thấy hai người kia một tay một bánh
khoai lang, ăn ngon lành.