
Tôn Đào Phi buồn cười,
cười khẽ một tiếng, “Đồng Đồng, về sau cháu phải tới đây chơi với em trai nhiều
nha.”
Cô bé nháy mắt to long
lanh, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Khiến cho Tôn Đào Phi ngứa tay, không kìm được
mà nhéo gương mặt hồng hào của nó.
Sau khi Trình Phi Viễn
nói cho cô biết, Trịnh Khải, chồng của Lâm Văn ở đoàn tham mưu. Tôn Đào Phi lập
tức có chút hiểu chuyện.
Cuộc sống ngày từng
ngày quả thật rất nhàm chán, nhất là đối với một người phụ nữ thích làm việc
như Tôn Đào Phi mà 24h chỉ dùng chăm sóc chồng. Để giết thời gian, Tôn Đào Phi
dứt khoát đi mua một đống CD phim tình cảm thần tượng và văn nghệ điện ảnh Tây
Phương về. Ngày ngày ngồi ở trước TV từ sớm đến tối, chỉ trừ ba bữa ăn và lúc hắn
cần cô trợ giúp mới đứng dậy.
Có lúc Trình Phi Viễn
cũng sẽ xem chung với cô, nhưng người đàn ông này lại không hiểu văn vẻ hoa mỹ,
thay vì nói hắn đang xem ti vi với cô, không bằng nói là hắn đang quấy rối. Mỗi
lần đều là ngồi không tới nửa giờ, hắn sẽ kêu la, có cái gì hay mà xem, ngây
thơ chết rồi.
“Có cái gì hay mà
xem, phụ nữ bọn em thật thích mấy thứ rối rít khóc lóc.” Nhíu lông mày, Trình
Phi Viễn bất mãn nói thầm về Tôn Đào Phi đang nằm nghiêng ở trên ghế sofa, ôm gối
trong ngực, nước mắt ròng ròng.
Tôn Đào Phi chợt
nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét Trình Phi Viễn bên cạnh, lạnh giọng nói,
“Cái gì phụ nữ bọn em, anh không phải là phụ nữ sinh ra sao, không có phụ nữ
sao có thể có anh, không có phụ nữ sao anh có thể sống thư thản, không có phụ nữ
hiện tại người nào phục vụ anh ăn uống vệ sinh.” cô thật sự là chịu đủ người
đàn ông suốt ngày ồn ào bên tai cô này rồi.
Một tràng lời của Tôn
Đào Phi lốp bốp ập tới. Trong nháy mắt, Trình Phi Viễn bị nói có chút choáng
váng. Vợ hắn bộc phát rồi. Nhưng sao nhiều ngày, cô không nói gì. Hôm nay là thế
nào?
Thật ra thì hắn cũng chỉ
là muốn cho cô trò chuyện với hắn nhiều chút. Ai ngờ ánh mắt của cô cơ hồ cả
ngày đều chỉ nhìn chằm chằm TV, không nhìn hắn một cái. Hắn chủ động nói chuyện
với cô, cô cũng chỉ qua loa đôi lời, hoàn toàn không tập trung.
Làm một người chồng, bị
chính vợ mình coi thường như vậy, hắn có thể có sắc mặt tốt, nói lời hữu ích với
“Tình địch” của mình sao?
“Bàn Đinh đâu?”
Trình Phi Viễn còn đắm chìm trong các loại mộng tưởng oán niệm của mình, Tôn
Đào Phi bỗng nói một câu.
Lúc này Trình Phi Viễn
mới phát hiện ra, con trai mới vừa vẫn còn ở nhà, đã không thấy đâu.
“Xem xem anh làm
ba thế nào, ngay cả con trai của mình ở ngay trước mắt cũng có thể làm mất.” Giọng
trách cứ bỏ lại những lời này, Tôn Đào Phi liền vội vàng đi tìm con trai. Mặc
dù nghĩ cũng có thể đoán được thằng nhóc đang chơi với Đồng Đồng, nhưng không
thấy nó cô vẫn không yên lòng.
Hung tợn trừng mắt nhìn
hình ảnh đôi nam nữ chính đang chàng chàng thiếp thiếp trong tivi, Trình Phi Viễn
phẫn nộ đứng lên, đi theo gia nhập hàng ngũ đi tìm con trai.
Thấy được thằng nhóc ở
trong hố cát tại cửa nhà cách đó không xa, Tôn Đào Phi mới hoàn toàn yên tâm.
“Bàn Đinh, con chạy
đi lúc nào, thật không nghe lời.” Vuốt đi cát mịn trên quần áo con trai, Tôn
Đào Phi cố ý nghiêm mặt véo mạnh cái mũi nó.
“Cô, là cháu mang
em Bàn Đinh ra ngoài, thấy cửa nhà đóng, cháu nghĩ cô chú không ở nhà, cho nên
liền mang em trai ra ngoài chơi.” Người bạn nhỏ Trịnh Vân Đồng đỏ mặt nhỏ nhắn,
khẩn trương bất an nắm hai tay nhỏ bé dính chút cát của mình.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,
“Không sao, nhưng Đồng Đồng, lần sau Đồng Đồng ra ngoài chơi với em trai phải
nói với cô nha, ngày ngày cô đều ở nhà.”
“Dạ, cháu hiểu rồi.”
cô bé lập tức hớn hở gật đầu, thân thể nhỏ bé sôi nổi, lại đi xây tòa thành
trong hố cát.
Bàn Đinh thấy chị đi, lập
tức bỏ lại mẹ, hấp tấp theo sát sau lưng Đồng Đồng, đứng ở bên cạnh tiểu mỹ nữ,
siêng năng giống như con ong mật nhỏ, không ngừng dùng tay nhỏ bé cầm cát, bỏ
vào trong thùng nhỏ bên cạnh Đồng Đồng, loay hoay thật hứng thú.
Tôn Đào Phi cứ như vậy
lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, say sưa nhìn hai đứa bé kia thật lâu.
“Cô, chúng ta tới
chơi gia đình có được không?” Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu lên một tầng
trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của bé.
“Huh...” Tôn Đào
Phi gật đầu, thật sự không dám tưởng tượng nếu như cô đáp ứng yêu cầu của cô
bé, tương lai sẽ truyền thành cái dạng gì trong quân khu.
“Chính là, cô làm
mẹ, cháu và em Bàn Đinh làm con của cô, cô làm cơm cho chúng cháu ăn, chơi rất
vui.” Giống như chỉ sợ Tôn Đào Phi không biết “sống gia đình” chơi như thế nào,
cô bé vội vã giải thích, trong mắt to đen nhánh lóe lên ánh sáng chờ mong.
“Vợ, điện thoại.”
Thanh âm của Trình Phi Viễn từ xa truyền đến.
Tôn Đào Phi vui mừng,
chưa từng cảm thấy thanh âm của hắn quan trọng như giờ phút này.
“Đồng Đồng, cháu
và em Bàn Đinh chơi nhé, cô có chuyện phải làm.” Quay lại, Tôn Đào Phi cơ hồ là
chạy trối chết.
Ở lại nữa, đoán chừng
cuối cùng giơ cờ hàng nhất định là cô. Kể từ khi có gia đình, cô phát hiện mình
càng ngày càng không cự tuyệt được yêu cầu của những người bạn nhỏ. Vì danh