
quốc, bình thiên hạ.
Giấc ngủ này của Nhược Hi thật ngọt, chỉ trừ bên tai nụ hôn của anh cứ vuốt
ve như chuồn chuồn nước thì căn bản cô luôn ở trong trạng thái bất tỉnh
nhân sự, tiếng chuông điện thoại báo thức vang lên, cô mơm màng màng lầm bầm một câu, âm thanh ngay sau đó biến mất, đang lật người, lại bị
người nào đó ôm vào lòng, sau đó cô chui đầu vào ngực anh ngủ tiếp.
Trong nắm sớm gương mặt cô sạch sẽ đỏ ửng mang theo sự tươi mát khiến người
ta không nhịn được muốn cắn một ngụm, Mục Ca ôm cô thật chặt không muốn
buông tay, bởi vì sức lực của anh khá lớn, khiến cô khó chịu vô lực đấm
đấm bờ vai anh: “Này, em không thở nổi, chờ lát em tỉnh ngủ, xem em thu
thập anh thế nào.”
“Vậy sao, vậy để anh thu thập em trước đi,
tránh lúc đó bị em hành hạ thì thật lỗ vốn.” Mục Ca cắn nhẹ trên chóp
mũi cô một cái, làm bộ nhe răng cười, Nhược Hi theo bản năng cắn anh,
lại bị hôn đến mức không thể động đậy.
Rất nhanh Mục Ca động tình, từ từ bắt đầu giở trò xấu, nhíu mày hất tay cô ra, mồm miệng không rõ nói: “Em mệt, đừng động.”
Mục Ca lưu luyến trên eo cô, “Thịt đưa tới trong miệng, không ăn sẽ bị người ta hoài nghi năng lực.”
Nhược Hi bị lời anh nói không có biện pháp chống đỡ, miễn cưỡng mở mắt, đỏ
mặt: “Trời sắp sáng, anh không sợ lát nữa bọn họ sẽ tìm chúng ta?” “Không sợ, bọn họ rất
biết điều.” Anh cười tiến gần tới bên cạnh Nhược Hi nói, “Đoán chừng
tiếng động đêm qua sát vách đều nghe thấy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”
Rèm cửa sổ hé mở, mang theo ánh nắng ấm áp rơi trên người
cô không che đậy, giống như búp bê trân quý dễ vỡ cần được nâng niu, Mục Ca ngăn chặn cô lại, hôn nhẹ lên đầu vai cô, “Nhược Hi, anh yêu em!”
Giọng nói của Mục Ca trầm thấp, truyền vào trong tai khiến người nghe tâm
loạn, cô thấy anh đè lên, cười cũng không được, mà tránh cũng không
được, cuối cùng trốn không thoát, chỉ có thể mặc cho cánh tay anh vuốt
ve khắp cơ thể cô, hô hấp nặng nề.
Mơ mơ màng màng dây dưa một
hồi lâu, anh mới chịu bỏ qua. Nhược Hi mệt mỏi đẩy vai anh, xoay người
muốn ngủ. Cánh tay ấm áp của anh vòng qua hông cô, cằm vùi sâu vào trong mái tóc cô, còn không ngừng vuốt ve bờ lưng cô, mềm mại đến tận trong
lòng.
Hai người bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhược Hi mơ mơ màng màng chạm vào người bên cạnh, Mục Ca trầm giọng hỏi: “Ai?”
“Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, hai người còn ngủ sao? Tối hôm qua làm
chuyện xấu gì, nhanh chóng thành thật khai báo!” Người ở bên ngoài cửa
nín cười lớn tiếng hỏi.
Nhược Hi lúc này mới phản ứng được, cả
người đổ mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng mặc áo ngủ, Mục Ca lại đè cô
lại, vừa hướng ngoài cửa nói: “Mọi người ăn trước đi, chúng tôi lập tức
tới.”
“Không vội, không vội, bây giờ mới có mười một rưỡi, mọi
người thông cảm cho hai người!” Giọng nói bên ngoài nhỏ đi rất nhiều,
hình như để che giấu nụ cười lấy tay che miệng lại, sau đó tiếng bước
chân dần dần rời đi.
Dù vậy, Nhược Hi cũng không dám thở mạnh,
khẩn trương giống như bị người bắt gian tại trận, Mục Ca giơ ngón trỏ
lên trên môi, ghé sát vào tai cô nói: “Em tới phòng vệ sinh rửa mặt, anh đi ăn cơm trước, kéo bọn họ.”
Nhược Hi ôm áo ngủ gật đầu một
cái, vội vàng đi vào nhà vệ sinh, rầm một cái khóa cửa lại, tay chạm vào ngực thở dốc, chuyện gì xảy ra à, cứ giống như cô vụng trộm với người
đàn ông có vợ vậy.
Rửa mặt xong, quả nhiên Mục Ca không còn ở
trong phòng, cô mặc quần áo xong vội đi ăn cơm, lúc đẩy cửa phòng, toàn
bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, Nhược Hi lần đầu tiên bị
lúng túng như vậy, đang lúc tay chân luống cuống thì bị Mục Ca kéo tới
bên cạnh, hai người cùng vùi đầu ăn cơm, cũng không nói chuyện với ai.
Mọi người thấy cả hai như vậy cũng không tiện trêu chọc. Vì vậy trong
phòng lại khôi phục náo nhiệt như lúc đầu, lúc này Nhược Hi mới chậm rãi tỉnh táo lại, cảm giác lúng túng khi bị người khác nhìn chằm chằm như
vậy cũng khá hơn một chút, đột nhiên Mục Ca gắp một miếng thịt bò thả
vào bát cho cô, còn nhỏ giọng nói: “Ăn thịt bò, bổ sung thể lực.”
Còn không biết ai đó mới là nguyên nhân làm cô tiêu hao thể lực một cách
nghiêm trọng, cô không nói lời nào, trực tiếp liếc anh một cái.
“Em sao lại dùng ánh mắt đó nhìn anh?” Mục Ca mỗi lần bày ra vẻ mặt vô tội
sẽ khiến Nhược Hi không khống chế được dục vọng muốn giết người, cô lạnh lùng nói: “Đừng có mà giả mù sa mưa, anh chính là loại người vừa đánh
người ta xong đã cho một quả táo ngọt?”
“Này, cho em nhiều táo ngọt liệu lát có thể được đánh lại một lần?” Mục Ca hé miệng cười gian xảo.
“Mục ca, anh không muốn trước mặt bạn bè bị chết một cách khó coi, thì tốt
nhất câm miệng lại.” Nhược Hi thật muốn ngay tại chỗ trở mặt, nhưng vì
ngại nhiều người như vậy chỉ có thể cắn răng.
“Đánh anh chết, em thật sự nỡ?” Anh mỉm cười xấu xa, lại gắp cho cô một miếng cá.
“Sao lại không nỡ, đánh anh để cho anh khỏi làm chuyện xấu.” Nhược Hi đỏ mặt cố giả bộ tỉnh táo trả lời, sau đó đem miếng cá trả lại vào bát anh.
Hành động mờ ám này lại thêm hai người không ngừng thì thầm, làm người đối
diện không nhịn được cườ