
Nói
thật lòng tôi không ngờ mình lại gặp Mạt Mạt.
Sau khi
tốt nghiệp trung học, ít ra cũng bốn, năm năm rồi tôi không gặp cô ấy, cuộc
trùng phùng này thực sự làm tôi rất kích động.
Sao lại
kích động? Vì Mạt Mạt đã lớn rồi! Năm, sáu năm chớp mắt đã trôi qua, Mạt Mạt ở
trước mặt tôi bây giờ đã được thời gian nuôi dưỡng và thay đổi!
Tôi
đang lượn lờ trong siêu thị, bỗng nhiên một hương thơm thoang thoảng thu hút sự
chú ý của tôi, tôi bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi.
Các anh
em có kinh nghiệm đều biết, ở những nơi công cộng như siêu thị mà đột nhiên
ngửi thấy mùi nước hoa thì chắc chắn là quanh đó có con gái.
Mỹ phẩm
dưỡng da có hương thơm nhẹ chắc chắn là của mấy em học sinh còn ngây thơ; hương
thơm thanh mát như nước diệt khuẩn của y tá; mùi nước hoa quá nồng không phải
là mấy chị gái già thì cũng là những cô nàng chuyên trang điểm đậm không tự tin
vào nhan sắc của mình; ngửi thấy mùi tương… thế thì chắc chắn là đã đến khu bán
đồ ăn chín trong siêu thị.
Lạc đề
mất rồi.
Lúc đó
ngửi thấy mùi hương, tôi liền nhìn ngó xung quanh. Tuy tôi không ôm bất kì hy
vọng nào với chuyện quen được mỹ nữ giữa đường hay yêu từ cái nhìn đầu tiên,
nhưng nhìn cho sướng mắt thì cũng được, không ăn được thịt lợn bộ cũng không
được nhìn lợn chạy chắc.
Theo
mùi hương đó, tôi liền nhìn thấy một bóng hình mềm mại ở gần đó, tóc dài bay
bay theo gió, quai áo màu hồng phấn, váy ngắn màu trắng. Thông thường trong
tình huống này, tôi sẽ làm ra vẻ không có chuyện gì, nhanh chóng đi về phía đó,
vòng ra trước mặt xác định lại mặt hàng. Bây giờ con gái trên đường, nhìn đằng
sau hoàn toàn không thể nói lên được điều gì nữa rồi; tôi đã có không ít kinh
nghiệm trông xa cứ tưởng là tiên, nhìn gần mới hóa tổ tiên loài người.
Nhưng
hôm nay đúng là gặp ma rồi, cô gái trước mặt có đi siêu thị quái đâu? Rõ ràng
là đi hành quân thì đúng hơn, dù tôi bước nhanh cỡ nào cũng không vượt qua được
cô ấy!
Cuống
quá, tôi liền tiện tay vớ đại một món đồ trên giá hàng gọi: “Cô gì ơi, cô làm
rơi đồ này.” Chiêu này tuy có hơi vụng một tí nhưng mà cực kì hiệu quả.
Cô gái
quay đầu lại rồi thoáng một cái, ánh mắt từ không hiểu biến thành kinh ngạc và
vui sướng: “Lại Bảo!”
Tôi ngớ
người, gặp người quen sao? Đúng là trông quen, nhưng mà… đây là ai nhỉ?
“Em là
Mạt Mạt!” Tiếng kêu vui mừng đó làm tôi chợt nhớ ra cô ấy là ai, nhưng liền sau
đó là mắt chữ A mồm chữ O, không thể tin nổi vào mắt mình.
Mạt Mạt
á? Cô ấy là Mạt Mạt á? Ôi trời ơi, nghe nói con gái lớn thay đổi dữ lắm nhưng
cũng không đến mức thế này chứ? Tuy hồi trung học Mạt Mạt cũng không bị coi là
xấu gái, nhưng gương mặt mọc đầy trứng cá và thân hình màn hình phẳng đó vẫn
còn mới nguyên trong kí ức của tôi, sao bây giờ…gương mặt đó mịn màng như được
photoshop ấy! Hơn nữa thân hình này, cái quai áo màu hồng phấn kia sắp đứt đến
nơi rồi.
“Mạt
Mạt? Em là Mạt Mạt á?” Tôi kinh ngạc bước về phía trước, “Là em thật sao?”
Mạt Mạt
nghiêng đầu cười: “Thế nào? Không
nhận ra à?”
Tôi gật
đầu rối rít: “Ừ, em đi Hàn Quốc hả?”
Mạt Mạt
không hiểu: “Đâu có.”
“Em
không đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao lại trở nên xinh đẹp thế này?” Tôi
cố gắng ra vẻ quân tử một chút, nhưng không sao kiềm chế được hai con mắt lướt
một lượt từ mặt xuống chân Mạt Mạt.
Mạt Mạt
bật cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc xõa bên tai: “Mấy năm không gặp, anh càng
ngày càng mồm mép đấy.”
Tôi
cũng cười, nhưng đột nhiên lại không biết nói gì, chắc bộ dạng tôi bây giờ
thiếu lịch sự dữ lắm, cứ chằm chằm nhìn Mạt Mạt, nói chính xác là dán mắt vào
đôi “tiểu Mạt Mạt”.
“Anh
nhìn cái gì đấy hả?” Mạt Mạt mắng tôi một câu, cúi đầu nhìn món đồ trong tay
tôi rồi bật cười, “Giờ mà anh vẫn còn dùng cách lỗi thời này để bắt chuyện hả?”
Lúc này
tôi cũng cúi xuống nhìn, lúc nãy lòng yêu cái đẹp, muốn đánh giá cái đẹp trỗi
dậy, không để ý mình cầm cái gì, bây giờ mới biết trong tay tôi là bao cao su!
“Lại
còn phát sáng nữa chứ,” Mạt Mạt cười rung cả người, “Anh làm quen như thế à?
Không sợ người ta gọi bảo vệ hả?”
“Shit,
anh còn tưởng là mình ‘cái khó ló cái khôn’ cơ đấy, không ngờ lại là cái khó ló
cái ngu thế này!” Tôi cũng bật cười, nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy hơi sợ. Lúc
đó tôi không buồn nhìn, nhỡ không phải là Mạt Mạt thì chắc một cái tát còn là
nhẹ ấy chứ.
Ra khỏi
siêu thị, Mạt Mạt nói hôm nay cô ấy nghỉ, hỏi tôi có thời gian không, hay là đi
đâu đó nói chuyện.
Tất
nhiên là tôi đồng ý. Chuyện nhảy việc còn chưa đâu vào đâu, thời gian này tôi
đang rảnh rỗi. Hơn nữa, gặp lại Mạt Mạt tôi không hề có cảm giác xa lạ và ngại
ngùng, mà như bạn cũ lâu ngày gặp lại, hơn nữa bây giờ Mạt Mạt xinh đẹp thế
này, dĩ nhiên là tôi muốn được ngắm cô ấy thêm chút nữa rồi.
Nhưng
khi Mạt Mạt dẫn tôi vào một cửa hàng gần đó, tôi nghĩ đến mấy chuyện ngày xưa,
nhìn thái độ của Mạt Mạt với tôi chắc cô ấy không còn bận tâm đến chuyện giữa
hai chúng tôi hồi trung học nữa rồi. Nhưng mức độ phóng khoáng của cô ấy cũng
làm tôi giật cả mình. Lúc nãy nói về cái bao cao su, mặt cô ấy không hề đổi
sắc,