
, dù gì vẫn chưa đến chỗ làm mới nên tôi rất
thoải mái, xem phim đến đau cả đầu, chơi game đến đau cả ngón tay, uống bia đến
nỗi đau cả bàng quang…
Sự việc
có biến chuyển sau hai ngày, và chuyển biến đó khiến tôi bối rối không biết
phải làm gì, kế đó vô cùng phấn khích, kế nữa chẳng hiểu mô tê gì và cuối cùng
kêu khổ oai oái.
Khoảng
mười giờ tối hôm đó, tôi đang ngồi trong phòng khách xem phim ma One
missed call thì chuông di động vang lên làm tôi sợ đến nỗi hồn
xiêu phách lạc.
Lấy hết
dũng khí bắt máy, run rẩy “a lô” một tiếng, bên đó là giọng con gái, nghe rất
quen nhưng rất khó nhận ra.
“Bảo,
anh đang ở đâu đấy?”
“Anh ở
nhà.” Tôi bối rối, giọng này nghe rất quen, nhưng tôi không nhận ra là ai, có
điều gọi tôi là “Bảo” thì chắc không phải là người ngoài, chả lẽ bạn gái thời
đại học của tôi cũng xuất hiện?
“Nói
cho tôi biết địa chỉ nhà anh, sau đó ra cổng đón tôi, nhanh lên!” Giọng nói bên
đó rất gấp.
Tôi
căng thẳng quá, có chuyện rồi! Thế là liền lập tức trả lời: “Được, nhà anh ở
khu Hải Đường trên đường Nam Bình, anh sẽ ra cổng khu… à, khoan đã, em là ai
đấy?”
Bên đó
thở dài một tiếng vẻ hết sức bất lực sau đó rít lên: “Tôi là bà Tiêu của anh
đây! Tiêu Tiểu Hy!”
“Ờ.”
Tôi vỡ lẽ ra, thảo nào giọng nghe quen thế, rồi lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Bên đó
im lặng một lúc rồi lại gào lên: “Anh xuống cổng khu nhà của anh ngay lập tức
cho tôi! Tôi và Mạt Mạt sẽ đến ngay!”
Cúp máy
rồi, tôi không dám lề mề, nghĩ kiểu này chắc là có chuyện rồi.
Tôi ôm
cây đợi thỏ ở cổng khu, không ngừng ngó nghiêng con đường trước mặt, nhưng sao
tôi lại “heo” như vậy? Lời của phụ nữ mà cũng tin, phụ nữ có biết thế nào là
đúng giờ đâu?
Tôi
buôn dưa bao lâu với mấy anh bảo vệ ở cổng, hút ba điều thuốc, nửa tiếng sau
cuối cùng cũng có một chiếc taxi đỗ ở cổng, Tiểu Hy và Mạt Mạt xuống xe, thấy
tôi Tiểu Hy còn nhiệt tình vẫy tay nữa.
Đang
định mắng hai cô nàng một trận thì bỗng thấy lạ, sao Mạt Mạt phải cần Tiểu Hy
dìu chứ? Đợi đến khi hai cô gái lại gần tôi liền ngửi thấy mùi rượu, nhìn kĩ
thì ánh mắt Tiểu Hy vẫn bình thường, không nghi ngờ gì nữa, Mạt Mạt uống rượu
rồi.
Hỏi ra
mới biết Mạt Mạt cãi nhau với người ta, trong lòng không vui đi uống rượu, sau
đó cứ luôn mồm gọi Bảo ơi Bảo à, vừa khóc vừa gào, Tiểu Hy hết cách đành phải
đưa cô ấy đến chỗ tôi, coi tôi là cái phao cứu mạng…
Tôi như
mở cờ trong bụng! Theo như Tiểu Hy nói thì rõ ràng là sau khi gặp lại tôi, Mạt
Mạt vấn vương tình cũ, coi tôi là chỗ dựa, nói thế này đi, nếu bạn không ngừng
gọi tên một người khi say rượu, nếu không phải vì bạn yêu anh ta thì chắc chắn
là anh ta nợ bạn rất nhiều tiền!
Người
Mạt Mạt nồng nặc mùi rượu, cô ấy khẽ mở mắt, bị Tiểu Hy đẩy lại gần tôi, thấy
tôi cũng không kháng cự, đưa hẳn vào người tôi.
Tôi giả
bộ nói với Tiểu Hy: “Mạt Mạt không có bạn trai sao? Sao lại đưa đến chỗ tôi?”
Tiểu Hy
bĩu môi: “Anh tưởng nó cãi nhau với ai?”
Lòng
tôi trong thoáng chốc trải qua cả bốn mùa, vừa mới thấy tí nắng xuân đã bắt đầu
tuyết rơi băng lạnh rồi…
“Tôi
giao nó cho anh đấy, Bảo, đừng bắt nạt nó.” Tiểu Hy trợn mắt nhìn tôi.
Tôi
cười: “Cô ấy say thế này, nếu không bắt nạt cô ấy tôi thấy rất không xứng với
tình tiết này đấy.”
Tiểu Hy
giơ tay ra vẻ định đánh tôi, lườm tôi một cái tóe lửa: “Tôi coi anh là người
tốt đấy, anh mà làm gì Mạt Mạt tôi thiến anh đấy!” Dứt lời liền đưa tay xoa đầu
Mạt Mạt rồi leo lên chiếc taxi nãy giờ vẫn chờ bên cạnh.
Tôi
nhăn nhó cười vẫy vẫy tay với Tiểu Hy, Tiểu Hy cũng cười, vừa cười vừa nháy
nháy mắt với tôi. Báo động! Theo thái độ vừa rồi của cô ấy thì bây giờ cô ấy
không thể cười thân thiện và mờ ám như vậy được, nụ cười đó không dành cho tôi,
chả lẽ là… Tôi liền cúi xuống nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt vẫn nheo mắt dựa vào người
tôi, một bàn tay nhanh chóng hạ xuống, mấy ngón tay vẫn còn giữ biểu tượng
“ok”. Nghi ngờ ngập tràn lòng tôi, không thể phủ nhận một điều là chi tiết vừa
rồi rất dễ khiến tôi đánh hơi thấy mùi mờ ám ở đây!
Tôi đưa
Mạt Mạt vào khu nhà, người cô ấy lảo đà lảo đảo, tôi mượn ánh đèn hai bên đường
quan sát cô ấy. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng Mạt Mạt không say đến mức độ mà cô
ấy đang thể hiện! Đây là kinh nghiệm, với những người coi uống rượu là một thú
tiêu khiển như chúng tôi rất dễ nhận ra một người có uống được không, họ say
thật hay say giả. Nhưng Mạt Mạt cũng không cần phải giả say đến tìm tôi chứ,
mục đích của cô ấy là gì?
“Đây là
nhà anh à?” Lúc vào thang máy, Mạt Mạt ngước đôi mắt đờ đẫn, lững thững hỏi.
“Ừ.”
Tôi giả bộ lạnh lùng, không nhìn cô ấy, để xem xem cô nàng này có thể làm được
trò gì!
Mạt Mạt
cố trợn mắt ngó nghiêng: “Thuê à? Bé thế.”
“Mua!”
Tôi tự tin nói câu đó, “Vẫn chưa đến, đây là thang máy!”
“À, em
bảo mà, bé thế này có nằm cũng không xong.” Mạt Mạt tỏ vẻ hiểu ra vấn đề rồi
lại tỏ ra ngạc nhiên, “Anh sống ở chỗ đẹp thế á? Lương của phóng viên giải trí
cao vậy sao?”
Tôi
cười thầm trong bụng, ha ha, lại còn giả say ư? Câu hỏi sao tỉnh táo quá vậy?
Nhưng miệng vẫn trả lời “Làm gì có,