
lên nhau.
Một
giây, hai giây, ba giây. Ngồi đối diện nhau trong khoảng cách gần như bằng
không này, thời gian như ngừng trôi, hơi thở mang mùi rượu của Mạt Mạt dường
như đã khiến tôi nhớ lại nụ hôn đầu năm xưa…
Bỗng
nhiên Mạt Mạt bật cười: “Anh làm mặt quỷ làm gì vậy?”
Tôi
nghiêng đầu về phía sau, hơi bực bội nhìn cô ấy. Không nghi ngờ gì nữa, cô nàng
vừa trêu tôi.
“Anh
muốn hôn em hả?” Mặt cô ấy không đỏ ửng, thẹn thùng mà hoàn toàn thẳng thắn và
có gì đó rất gian tà.
Hứng
thú và dục vọng của tôi nhanh chóng hạ nhiệt sau câu hỏi ngốc nghếch của cô ấy.
“Em cố
tình đúng không?” Tôi mất hứng ngồi nhích ra.
Mạt Mạt
nhìn tôi mỉm cười, nhích lại gần, rồi gần thêm chút nữa! Rồi đột ngột bật dậy,
chạy chân trần vào phòng ăn, vừa chạy vừa kêu: “Không nhịn được nữa! Đèn nhà vệ
sinh ở đâu?”
…Tôi âm
thầm khóc trong lòng, hic!
Đây
chính là:
Gặp lại
tình đầu lòng sung sướng
Uống
rượu đùa vui chờ xuân đến
Đang
định nối tiếp nụ hôn đầu
Hạnh
phúc hủy trong nhà vệ sinh
Chỉ vào
nhà vệ sinh thôi mà bao lâu không thấy cô ấy ra, cũng không nghe thấy tiếng
động gì trong đó. Tôi ngập ngừng đôi chút rồi đứng dậy, khẽ khàng ra khỏi phòng
ngủ, đứng từ xa ngó nghiêng nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh chỉ khép hờ thôi! Tôi
cố nhẹ nhàng nhất có thể, nhìn vào bên trong từ khe hở ở cửa…
Không
cần phải coi thường tôi, tôi biết làm vậy là vô đạo đức, nhưng mọi người có thể
hiểu thế này: Tôi là một phóng viên giải trí, lén lút vụng trộm là thói quen
nghề nghiệp, cũng là yêu cầu công việc!
Mạt Mạt
đứng trước gương trong nhà vệ sinh. Nhìn vào gương một lúc rồi đưa tay che
miệng ngáp, nhe nhe răng, chỉnh lại đầu tóc, hai tay nâng ngực qua làn áo phông
của tôi ngắm ngược ngắm xuôi, sau đó nhón chân xoay lại.
Tôi
thất kinh, vội vội vàng vàng phi ra phòng khách, may mà dưới sàn trải thảm
lông, có chạy nhanh một tí cũng không gây ra tiếng động lớn lắm. Mạt Mạt đi ra,
đứng nhìn tôi một lượt, tôi cố tỏ ra thản nhiên, nhanh chóng tìm chủ đề nói
chuyện để che lấp sự ngại ngùng và căng thẳng của mình.
Mạt Mạt
ngồi xuống, nụ cười đầy thâm ý sâu xa: “Đừng giả bộ nữa, em nghe thấy rồi, Bảo
này, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ lén lén lút lút như ngày xưa ấy nhỉ?”
Một câu
nói làm tôi mơ màng mất một lúc, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Nhiều
năm trước, sau sự cố nụ hôn đầu, tôi và Mạt Mạt về cơ bản chính thức xác định
quan hệ yêu đương, lúc đó Mạt Mạt vô cùng nhát gan e thẹn, thời gian sau đó,
chúng tôi lén lút hẹn hò, ôm ấp hôn hít, Mạt Mạt hoàn toàn thuận theo tôi không
chút giữ gìn, cô ấy chỉ có một yêu cầu với tôi, đó là phải bí mật quan hệ của
chúng tôi trước tất cả mọi người, bề ngoài vẫn là bạn bè bình thường.
Bây giờ
tôi trở thành một phóng viên giải trí, từng thấy rất nhiều nam nữ minh tinh sau
một đêm hẹn hò ở khách sạn hay ở nhà riêng, trong cuộc họp báo ngày hôm sau vẫn
có thể thản nhiên tuyên bố chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Trong khi vết
cào trên người ngôi sao nam vẫn còn, vết hôn trên cổ ngôi sao nữ vẫn rõ ràng…
Mỗi lần gặp phải những chuyện như vậy, tôi liền hết sức tự nhiên liên tưởng đến
hồi trung học, cảm giác khi tôi và Mạt Mạt cố gắng che giấu mối quan hệ của
mình rồi cười thầm.
Sau đó,
chúng tôi bắt đầu nói đến những chuyện vô thưởng vô phạt trong quá khứ, rồi lại
nói đến tình hình hiện nay. Tôi hỏi cô ấy sao lại đến Trùng Khánh, tôi tưởng cô
ấy sẽ tìm việc ở Thẩm Dương.
Mạt Mạt
lắc đầu: “Khi tốt nghiệp trung học, anh đá em, em đến Trùng Khánh học đại học,
sau khi tốt nghiệp em ở lại tìm việc luôn.”
Khi Mạt
Mạt nói “tôi đá cô ấy”, vẻ mặt và giọng nói đều hết sức bình tĩnh, nhưng tôi
lại thấy rất lạnh lẽo.
“Em
không thể vùi dập anh như thế được, nếu nói là đá thì là chúng ta đá nhau!” Tôi
nghiêm túc biện luận “Lúc đó không chỉ chúng ta, bao nhiêu đôi xung quanh chúng
ta có ai kiên trì được không? Không thi vào cùng một trường, không chia tay mới
lạ.”
Mạt Mạt
bĩu môi, trợn mắt nhìn tôi không nói gì.
“Vốn là
thế mà! Khoảng thời gian cuối cùng, chúng ta bận chuẩn bị ôn tập, sau đó chẳng
liên lạc gì nữa, em quên rồi à, anh đã gọi điện cho em!” Tôi tiếp tục cố gắng
tranh luận, tuyệt đối không thể để mình gánh tội danh Trần Thế Mỹ được!
“Đúng,
anh đã gọi cho em, hỏi em điền nguyện vọng gì, sau đó bảo em cố lên, cố gắng
cùng thi vào một trường!” Mạt Mạt khẽ nói, vẻ mặt bắt đầu thay đổi, càng nói
càng giận dữ, “Nhưng anh là thằng khốn! Nguyện vọng của anh có phải là mấy ngôi
trường anh bảo em không? Anh lừa em làm gì?”
Tôi
sững người, đã mấy năm rồi, tôi sắp quên hết những chuyện đó rồi, thực ra lúc
đầu hoàn toàn chỉ là hiểu nhầm, nguyện vọng của tôi là Havard, cô ấy cũng học
theo tôi điền Havard, nhưng cô ấy điền trường “Đại học Havard ở Boston Mỹ” còn
tôi điền “Học viện Phật giáo Cáp Nhĩ Tân”[2'>…
[2'> Ở đây tác giả chơi
chữ, Đại học Phật giáo Cáp Nhĩ Tân viết tắt giống tên trường Havard trong tiếng
Trung.
Thôi
không đùa nữa, nguyên nhân thực sự là, lúc đầu đúng là tôi muốn điền nguyện
vọng giống của Mạt Mạt, nhưng cẳng tay l