
hông phải là tín hiệu ư? Phim tình cảm không phải đều diễn như
thế sao? Đến cảnh tắm rồi, cảnh “hot” còn xa nữa sao?
Mạt Mạt ăn vận chỉnh tề bước vào nhà vệ sinh,
không vứt lại thứ gì bên ngoài, sau đó là tiếng khóa cửa, tiếp đó
là tiếng nước chảy. Tôi bắt đầu hối hận, sao không lắp cửa kính
trong suốt cho nhà vệ sinh chứ.
Tiếng nước chảy và tiếng hát khe khẽ lười
biếng của Mạt Mạt làm lòng tôi rối như tơ vò.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống
hai lon bia. Không biết vì tôi uống nhanh quá hay là vì con gái tắm
rất lâu. Thực ra cũng có lúc lạ thật đấy, vì con gái bao giờ cũng
tắm chậm hơn con trai. Dù cấu tạo cơ thể có khác nhau đến mấy nhưng
cũng không dư ra bao nhiêu diện tích chứ.
Tôi rất muốn nhìn trộm, nhưng lí trí và đạo
đức bảo tôi rằng không được!
Tôi nghe theo lời khuyên bảo của lí trí và đạo
đức, vì đã thử vài lần, cửa nhà vệ sinh rất khít, không có khe hở.
Cho nên khi Mạt Mạt hé cửa, thò ra một cánh tay
đẫm nước, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ quân tử
ngời ngời, hai chân khép chặt.
“Này, anh có áo choàng mặc đi ngủ không? Hay là
đưa em một bộ đồ của anh đi!” Mạt Mạt kêu lên.
“Để làm gì?” Tôi mừng run người, lien tục phát
tín hiệu đây này!
“Em không cầm chắc vòi hoa sen, quần áo ướt hết
rồi.” Mạt Mạt nói, “Cả chiếc Mp3 để trên bệ rửa mặt cũng ướt rồi,
của ai vậy?”
Tôi muốn khóc quá, anh ở một mình, em nói xem
là của ai?
Không có áo choàng, tôi đàn ông đàn anh, chuẩn
bị cái đó làm gì, trước giờ tắm xong tôi toàn để trần chạy ra ngoài,
như những người mẫu nam nổi tiếng thế giới sau cánh gà ấy……
Tôi tìm một bộ đồ ngủ sạch đưa ra cánh tay thò
ra một nửa đó, Mạt Mạt vừa cầm vừa tra khảo: “Có sạch không đấy?
Giặt chưa?” Vừa nói vừa đưa lên mũi ngửi, “Tạm được.”
Thực ra với kiểu chà đạp này tôi rất muốn nổi
giận, nhưng chỉ trong thoáng chốc tôi không còn bận tâm gì đến lòng
tự tôn nữa, vì khi Mạt Mạt làm động tác đưa lên mũi ngửi, cánh cửa
nhà tắm tất nhiên sẽ được mở rộng ra một chút, tôi cũng rất tự
nhiên lần theo khe hở đó lén lút ngó một cái……chết tiệt, tôi hận hơi
nước!
Mạt Mạt nhỏ nhắn mặc bộ đồ ngủ của tôi trông
rất đáng yêu, phải xắn tay áo lên hết cỡ và nhấc ống quần mới thò
được tay chân ra, lại còn phải kẹp đống quần áo vừa thay ra, nhón
chân nhón tay, đúng là bộ dạng trẻ nít mặc đồ người lớn.
Tôi đang mê mẩn lén lút ngắm nhìn thì bị Mạt
Mạt vấy nước đầy mặt, “Đừng bảo em là hàng ngày trước khi đi ngủ
anh không tắm đấy nhé, vệ sinh sạch sẽ đi!”
Bảo tôi đi tắm ư? Không phải chứ? Không được
rồi, xấu hổ quá, thẳng thắn quá……
Chỉ hai phút sau tôi tinh tươm sạch sẽ bước ra
khỏi nhà vệ sinh, người thơm nức mùi sữa tắm, chạy khắp phòng tìm
nữ chính trong cảnh nóng sắp diễn.
Trong phòng khách, Mạt Mạt ngồi ôm gối, uống
từng ngụm bia nhỏ, cúi đầu lật giở một cuốn tạp chí trên thảm trải
sàn, mái tóc dài còn ướt xõa xuống.
Tôi bước đến ngồi cạnh cô ấy, không nói gì,
liếc nhìn cuốn tạp chí dưới đất, toàn mấy mối tình đau khổ ấu trĩ
như vừa tốt nghiệp đã thất tình, nhưng Mạt Mạt xem rất chăm chú,
biết tôi ngồi xuống mà chẳng buồn nhìn tôi một cái.
Sự ăn khớp vô cùng quen thuộc này lâu lắm rồi
tôi mới cảm nhận được.
Rất lâu sau, Mạt Mạt gấp tạp chí vào, ngẩng
đầu đờ đẫn nhìn bức tường phía trước. Tôi và cô ấy ngồi trên thảm,
im lặng một lúc.
Con người đúng là động vật có cảm xúc. Sau khi
tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều khoảnh khắc ở bên Mạt
Mạt, tôi bỗng cảm thấy, thực ra bản thân mình rất thích Mạt Mạt,
trước kia thích, bây giờ cũng thích! Giây phút này, dước tác dụng
xúc tác của hồi ức, tôi cảm thấy Mạt Mạt chính là người mà tôi
muốn có, tôi rất yêu cô ấy!
Tất nhiên, suy nghĩ ấy cũng xuất phát từ nền
tảng mấy mối tình thất bại thời đại học của tôi, Khổng Tử và chúa
Jesus đều từng nói “Tình đầu đẹp vô cùng”, câu này quá đúng, vì sau
mối tình đầu với Mạt Mạt, con đường tình cảm của tôi luôn ngập tràn
chông gai thác ghềnh, núi non trùng điệp, vực thẳm hố sâu……
Tất nhiên, nếu tôi không gặp lại Mạt Mạt, có
lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không có cảm xúc và suy nghĩ này, nhưng
giây phút này Mạt Mạt đang ở trước mặt tôi, không cần phải nghi ngờ
tâm trạng này, cảm xúc này chắc chắn sẽ đến theo.
“Này, mấy năm nay, có phải em luôn hận anh vì
chuyện này không?” Nhìn Mạt Mạt, tôi thấy mềm lòng.
“Hả?” Mạt Mạt ngẩng đầu