
ôi ư? Hay đến tìm tôi lánh
nạn? Muốn chuốc say tôi rồi lấy sạch đồ đạc trong nhà ư? Lẽ nào…cô
ấy muốn nhân lúc tôi say, cắt thận của tôi đem đi bán? Bây giờ các bộ
phận cơ thể người rất có giá ở chợ đen…
Không thể nào! Đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện
đến đâu hay đến đó, ngủ thôi! Đằng nào sáng mai cô ấy đi, cứ coi như
không có chuyện gì xảy ra là xong! Theo mình về nhà mà không chịu
thân mật với mình một tí, mình còn ở đây mà suy với luận cái nỗi
gì?
Đúng! Đi ngủ, nghĩ nhiều thế không mệt sao? Mai
hễ trời sáng, cô ấy đi đường cô ấy, tôi đi đường tôi, muốn thì làm
bạn sau này liên lạc, không muốn thì cứ coi như một giấc xuân mộng đi!
Có cái gì đâu!
Ngủ đi.
Ngủ đi
Ngủ đi.
Nhưng, tóm lại là cô ấy giấu tôi chuyện gì
nhỉ?
…Ôi trời ơi! Cứu tôi với!
Căn phòng chìm trong bóng tối, phòng ngủ gần
đó vang lên vài tiếng động, chắc đó là tiếng nói mơ ú a ú ớ của
Mạt Mạt, khiến tôi cứ nghĩ mình đang mơ.
Cần phải nói rõ, từ lúc Mạt Mạt theo tôi về
nhà đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, đốt cháy tôi rồi lại dập
tắt tôi hết lần này đến lần khác, mầy lần suýt chút nữa là xong
việc, điều đó khiến tôi vô cùng vô cùng mệt mỏi.
Tin rằng nhiều anh em đồng cảm với tôi, cứ đánh
lửa rồi lại tắt đi vài lần như thế, đừng nói là người, xe cũng
không chịu được ấy chứ. Lúc này bụng dưới của tôi trướng lên rất
đau, đau đến nỗi không thể thoải mái trở mình và ngồi dậy được nữa.
Tôi biết lúc này tôi đang ở trong tình trạng
nào, mà tình trạng này chỉ có một cách giải quyết. Thế là tôi rón
ra rón rén đứng dậy, lại gần phòng ngủ, ghé tai vào cửa phòng nghe
ngóng một lúc rồi mới chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa, tụt quần,
sử dụng một tư thế khá là thoải mái – đừng nói thẳng thế chứ. Xin
hãy gọi hành vi này là một nghệ thuật. Độc tấu đàn ống.
Đúng vào lúc tôi quên mình nỗ lực diễn tấu
thì tiếng gõ cửa nhà vệ sinh vang lên.
Chuyện này cũng tại tôi, quá trình diễn ra vô
cùng khốc liệt, nhưng kết quả cứ chậm trễ mãi chưa chịu đến, dẫn
đến việc tôi hoàn toàn không để ý gì đến tình hình bên ngoài, hoàn
toàn không nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, tiếng bước chân.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là
Mạt Mạt âm thầm tấn công, cô ấy không định để tôi phát giác!
Chẳng lẽ ngay từ đầu Mạt Mạt đã liệu được,
sau khi kích thích tôi xong, tôi nhất định sẽ tự mình giải quyết ư?
Cho nên cô ấy căn đúng thời gian ra xem tôi mất mặt ư?
Chắc là không đâu? Trái tim phụ nữ chắc không độc
đến mức đó đâu!
Shit, không có thời gian nghĩ mấy chuyện đó nữa
rồi, giải quyết vấn đề trước mắt trước, Mạt Mạt ở ngay bên ngoài
cửa nhà vệ sinh rồi!
“Bảo, anh ở trong đó à?” Mạt Mạt cất tiếng.
Hình như tôi bị ảo giác? Sao nghe giọng Mạt Mạt
cứ như đang cố nín cười thế nhỉ?
Tôi không thể ra ngoài trong tình trạng này!
Trong lúc 12 giờ thế này, mặc quần đùi cũng không thể che giấu được,
tôi cắn răng, nhanh chóng kéo đàn, cuối cùng mặt ngời rực rỡ như hoa
đào, trong màn tuyết trắng rượu tràn ly.
Tôi thở dài một cái rồi bắt đầu tìm giấy vệ
sinh.
Nhìn quanh một vòng tôi phát hiện ra một sự
thật đáng sợ, trong đầu vang lên một giọng nữ ngọt ngào mà nguy
hiểm.
“Xin lỗi quý khách, giấy vệ sinh quý khách đang
tìm tạm thời nằm ngoài vùng phục vụ…”
Hiểu ra vấn đề, tôi càng kinh hãi!
Lúc nãy ăn uống trong phòng khách, Mạt Mạt
không cẩn thận làm rớt bia, tôi lấy giấy trong nhà vệ sinh ra lau
thảm.
Bất cẩn quá! Quả là bất cẩn!
“Anh vẫn chưa xong à?” Mạt Mạt quá nham hiểm!
“Xong rồi!” Tôi gần như gầm lên.
Vừa buồn vừa giận, hôm nay đúng là ngày xui
xẻo nhất của tôi!
Không còn cách nào khác, tôi đành kiễng chân,
lau rửa qua loa trong bồn rửa tay, luống cuống một hồi còn làm ướt
cả quần đùi nữa.
Tôi cúi đầu mở cửa, không nhìn Mạt Mạt.
Tôi biết Mạt Mạt đứng ngay trước mặt tôi, tôi
đang chăm chú ngắm nhìn đôi bàn chân trần của cô ấy. Cô ấy đánh móng
chân màu trong suốt, hai ngón chân cái cong cong, động tác đó cho tôi
biết, cô ấy đang cố nín cười.
“Sao anh lại ra thế này?” Mạt Mạt khoa trương
nói: “Anh nhìn mình xem, Bảo, anh nói thật đi, có phải thận anh…”
“Thận cái con khỉ!” Tôi điên tiết bật lại, “Tôi
bị són tiểu, được chưa?”
Mạt Mạt phi như bay vào nhà vệ sinh, đóng cửa
lại, tiếp đó trong ấy bùng lên một tràng cười làm tim tôi tan nát.
Tôi bước đến cạnh ghế sofa, toàn thân rã rời,
đổ ụp cả thân mình lên sofa rồi cầm cái đệm tựa úp lên đâ