
lấp chúng?
Sửa lông mày, tốt thôi, xoa kem dưỡng da, rất
bình thường, kể cả uốn mi cũng là để cho đẹp, nhưng tôi luôn có thể
thấy rất nhiều cô gái trẻ bôi vẽ đủ thứ lên mặt mình, trông như diễn
viên hát Kinh kịch ấy, hoặc chát thêm bột phấn, cứ như biến mặt
thành đồ ăn vậy, thế thì kinh khủng quá, khiến mình già như ba mươi
lăm hoặc hơn thế nữa, quá là khủng khiếp.
Đợi đến khi những cô bé này hơn ba mươi tuổi,
trên đường gặp người quen, nghe người quen khen ngời: “Oa, cậu chẳng
già đi chút nào, trông giống hệt như mười năm trước.” Những cô bé đã
trở thành phụ nữ này liền rất vui, liền cười tít mắt, liền cảm
thấy mình xinh đẹp trời sinh, không hề thay đổi, trường sinh bất lão,
thực ra mười năm trước họ đã như vậy rồi, đương nhiên không già đi.
Cho nên khi Mạt Mạt để mặt mộc, thanh thoát
trong trẻo đứng trước mặt tôi, tim tôi lại bắt đầu bay bổng.
Mạt Mạt đứng trước mặt tôi, vẫn còn đang đắm
chìm trong niềm vui vì hành vi quân tử của tôi, đột nhiên nhìn thấy
vẻ mặt dâm tà của tôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô ấy liền nhướn mày:
“Này! Anh nhìn cái gì đấy? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tôi hoàn hồn, vội vàng lắc đầu rối rít: “Không
có, …chúng ta đi ăn sáng đi.”
“Được!” Mạt Mạt gật đầu, vào phòng ngủ lấy
túi xách, vừa đi vừa gọi, “Ăn gì bây giờ? Anh đưa em đi ăn món gì ngon
ngon, nong nóng nhé! Tối qua em ăn uống linh tinh, dạ dày vẫn còn khó
chịu đây này!”
Tôi đứng dậy làm mấy động tác thể dục, thở
dài, khi Mạt Mạt quay lại, tôi vừa kéo cô ấy vừa nói: “Em đừng kén
chọn nữa, công chúa của anh, ăn tạm cái gì đó thôi, hôm nay em không đi
làm à?”
Mạt Mạt ngoẹo đầu nhìn tôi vẻ kì quái, đôi
mắt đen lấp lánh: “Anh vẫn chưa tỉnh rượu à?”
“Sao thế?”
“Hôm nay cuối tuần mà.”
Tôi vỗ bốp một cái vào đầu, mấy hôm nay quá
rảnh rỗi, chỉ ngồi đợi thông báo của tòa soạn mới, chả biết ngày
tháng là gì nữa.
“Đi thôi, đi thôi!” Mạt Mạt vừa kéo tôi ra cửa,
“Hôm nay phải làm rất nhiều việc! Ăn sáng xong, anh cùng em đi đánh
chìa khóa nhé!”
“Đánh chìa khóa gì?” Tôi căng thẳng hỏi.
“Chìa khóa nhà anh ấy, đánh cho em một bộ. Nếu
không thì bất tiện lắm.” Mạt Mạt nói như đúng rồi.
“Em á? Em đòi chìa khóa nhà anh á?” Tôi vẫn
chưa hiểu ra vấn đề.
“Đúng vậy, không phải đã bảo từ hôm qua em ở
nhà anh sao?” Mạt Mạt nghiêng đầu.
“Anh bảo cho em ở nhà anh lúc nào?” Tôi ngất
mất.
“Là em bảo muốn ở nhà anh.” Mạt Mạt thản nhiên
kiêm mặt dày nói.
“Anh…” Loạn như cào cào, chẳng lẽ tôi chưa tỉnh
rượu thật ư?
Mạt Mạt chun mũi cười, kéo tay tôi, “Đừng khách
sáo với em! Cứ như thế nhé! Đi nào! Đi ăn thôi!”
Thế…thế này là thế nào!
Vốn tưởng là Mạt Mạt dê vào miệng hổ, không
ngờ bây giờ lại trở thành tôi lên phải thuyền cướp biển của cô ấy.
Đưa Mạt Mạt đi ăn sáng ở gần đó, ăn món hoành
thánh nóng hổi làm trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cô ấy hồng
hào hẳn lên.
Chúng tôi ra phố, cô ấy kéo tôi đi đánh chìa
khóa thật, đáng lẽ tôi còn ôm ấp một tia hy vọng, ngỡ là cô ấy hù
họa đùa mình, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc này, tôi dám khẳng định
mình gặp rắc rối rồi.
Có một câu nói thế nào nhỉ? Không bắt được hồ
ly còn hôi hám đầy người, huống hồ cô nàng này bây giờ như hồ ly
tinh, chơi đùa tôi trong lòng bàn tay cứ như không ấy.
Cô ấy kiên quyết như thế tôi không có cách nào
khác, lại không muốn cãi cọ trên đường, đành phải cố gắng kéo dài
thời gian để tôi nghĩ kĩ càng đã, tất cả những chuyện này là sao.
Mạt Mạt nhanh chóng phát hiện ra tôi đang bị cô
ấy kéo đi mà lòng không muốn liền đột ngột dừng lại, ngoái đầu
nhìn tôi, nửa cười nửa không: “Bảo, em cho anh cơ hội cuối cùng, đi
đánh chìa khóa với em.”
“Em quá đáng vừa thôi! Chỉ nghe nói nam ép nữ
bán dâm, chưa bao giờ nghe có nữ ép nam sống chung cả!” Tôi vừa cười
vừa cố lý lẽ.
“Là anh nói đấy nhé!” Mạt Mạt lạnh mặt, thả
tay tôi ra, đi lên trước mấy bước rồi dừng lại, xoay người, chỉ sang
bên cạnh mình, “Bảo, em đếm đến ba, anh lập tức qua đây, sau đó ngoan
ngoãn cùng em đi đánh chìa khóa, nếu không thì…”
Tôi cười: “Ha ha! Em uy hiếp anh à? Em tưởng anh
sợ chắc? Sợ uy hiếp anh đã không làm phóng viên giải trí rồi!”
“Có kẻ sàm sỡ!” Mạt Mạt đột ngột nói, sau đó
nhìn tôi chằm chằm, “Lại Bảo, bây giờ em hét câu này lên thì hậu quả
anh tự chịu nhé!”
Chỉ một câu đó thôi đã khiến mấy người xung
quanh nhòm ngó tôi, tôi không dám chậm trễ, vội vàng phóng tới bên
cạnh Mạt Mạt.
Trên phố tuyệt đối đừng xảy r