
̣p bắt đầu phát biểu kể về
quá trình bắt đầu từ khi mở cửa tòa soạn đến tận ngày hôm nay, kể
về sự lo lắng, ngày đêm vất vả của mình, đồng thời biểu dương sự
gánh vác đầu trách nhiệm, yêu dân như con của phó tổng biên tập, tiếp
đó lần lượt biểu dương từng cấp một, kế đến cuối cùng đã khóc như
mưa.
Tiếp đó là phó tổng biên tập phát biểu, đầu
tiên là biểu dương cao độ thành tích làm việc nhiều năm của tổng biên
tập, sau đó tự khen mình một chút, cuối cùng lần lượt khen ngợi các
cấp dưới, đến cuối cùng cũng nước mắt như mưa.
Sau đó là lãnh đạo các cấp, chủ nhiệm các bộ
phận lần lượt phát biểu, ai nói đến cuối đều khóc lóc sụt sùi, đau
đớn như sinh li tử biệt.
Cuối cùng sau khi phóng viên thực tập cũng đã
than thở vài câu xong, công việc thứ hai của cuộc họp bắt đầu, đó là
phát tiền.
Chủ nhiệm tài vụ ngồi bên bàn họp, bên cạnh
là một xấp phong bì dày cộp, ông ta cầm một tờ danh sách, đọc đến
tên ai, bao nhiêu tiền, người đó liền đứng lên đi lấy.
Lúc này chẳng ai khóc nữa, tất cả đều dán
mắt vào xấp phong bì đó.
Bắt đầu phát tiền một cái là không khí bi
thương lập tức biến sạch, thay vào đó là không khí oán hận.
Phương pháp phân chia trợ cấp thôi việc là tính
theo số năm làm việc, bắt đầu tính từ tháng Một mỗi năm, nếu bạn
đến tòa soạn vào ngày mùng một tháng Hai, xin lỗi nhé, năm đó không
được tính, vậy là mất một năm trợ cấp thôi việc. Hơn nữa còn có
một tiêu chuẩn rất quái dị, đó là đánh giá của cấp trên, tăng thêm
hoặc trừ bớt một ít tiền trợ cấp tùy vào đánh giá của cấp trên.
Tất nhiên, người ta sẽ không đọc đánh giá của
cấp trên ra, mỗi người nên được bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu, không
được phép thắc mắc.
Thế là, những người bình thường hết sức quan
tâm đến cấp trên, là nhân tài nịnh hót, trợ cấp thôi việc cao hơn một
chút, những bông hoa héo thường ngày có tí mờ ám, không rõ ràng với
cấp trên thì còn cao hơn tí nữa.
Thế là, người lĩnh tiền có người rạng rỡ, có
người ủ rũ. Người nào hiền thì im lặng không nói gì, ánh mắt biểu
hiện tất cả; người nào dữ một tí thì nhận tiền, kí tên xong liền
đập bút xuống bàn; người nào ghê gớm thì nhận tiền xong liền vừa
chửi đổng vừa ra khỏi phòng.
Mấy vị lãnh đạo cấp cao đã lặng lẽ rời khỏi
chỗ ngồi, chắc sợ bị đánh hội đồng.
Đến lượt tôi, tiền của tôi tính thế này:
Năm đầu đến tòa soạn chưa đủ một năm, trừ
tiền, năm rời tòa soạn chưa đủ một năm,trừ tiền; chủ động xin thôi
việc, trừ tiền, cấp trên đánh giá, trừ thêm một khoản nữa; trừ đi
trừ lại một hồi mất của tôi mấy nghìn tệ.
Tôi rất điên, nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ qua,
chẳng cần tranh chấp chuyện này làm gì, có tranh cũng chẳng được
gì, trước kia quan hệ với tổng biên tập đã rất bình thường, lúc xin
nghỉ sắc mặt tổng biên tập càng khó coi hơn, nhân viên chống lại ông
chủ thì có kết quả gì tốt đẹp?
Thế là tôi nhận tiền, kí tên. Rất bình tĩnh,
rất khoan dung, rất độ lượng, rất lạnh lùng, lại còn bồi thêm một
nụ cười nữa, đối diện với thế giới tàn khốc này với một vẻ rất
là “chả sao cả”.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi, tuy không
ai nói gì, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng lòng họ:
“Nhìn Lại Bảo xem, thật là cao sang!”
“Đúng đấy, nhìn Lại Bảo bình tĩnh chưa kìa,
vừa nhìn đã biết là người làm việc lớn!”
“Đúng đấy, thế này gọi là việc nhỏ không nhịn
hỏng việc lớn.”
“Không đúng, Lại Bảo thế này là không chấp
nhặt với tiền nhận, trong mắt cậu ta lãnh đạo tòa soạn và các vị
chủ biên đều là phàm phu tục tử!”
“Có lí! Chưa biết chừng Lại Bảo là Lạt Ma
chuyển thế cũng nên!”
“Chắc chắn là thế! Trừ một nghìn tệ cũng
không nổi giận, chắc chắn là đã tu luyện đến một cảnh giới nhất
định rồi.”
“Không sai! Thế này đi, cho cậu ta chai xăng để
cậu ta kiếm chỗ nào tự thiêu thăng thiên luôn đi.”
…
Tôi nhận tiền trợ cấp, bình thản, tự nhiên,
vững chải bước ra khỏi tòa soạn trong sự trầm trồ khen ngợi của mọi
người. Sau đó về nhà kiếm con búp bê vải đằng sau đính giấy viết
“Tổng biên tập”, dùng kim châm lấy châm để! Châm! Châm! Châm!
Quay về chuyện chính.
Sau khi nhận tiền trợ
cấp, bắt tay từ biệt các chiến hữu đồng cam cộng khổ nhiều năm ở
tòa soạn, nhắn nhủ nhau sau này nhớ thường xuyên liên lạc rồi ra khỏi
tòa soạn.
Lão Đường đuổi theo: “Này, Bảo, tôi thấy hơi
buồn, tối đi chơi nhé? Hai chúng ta đi uống rượu.”
Tôi gật đầu, sững lại, rồi vội vàng l