80s toys - Atari. I still have
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325565

Bình chọn: 9.5.00/10/556 lượt.

u ta đã gọi

điện đến rồi.

Tôi hận cậu ta!

Vì khi cậu ta gọi đến đúng lúc tôi vừa mới dụ

được Mạt Mạt cùng nằm lên tấm nệm trong phòng làm việc, cảm nhận

tấm nệm cao cấp, hơn nữa, tôi đã duỗi tay ra, Mạt Mạt cũng đang tươi

cười roi rói đáng yêu, mắng yêu tôi.

Đúng lúc này thì cái điện thoại đáng chết đó

đổ chuông.

Móng vuốt ma quỷ của tôi đã vươn ra, nhưng điện

thoại vừa kêu Mạt Mạt liền ngồi dậy, nhìn tôi cười: “Nghe điện thoại

đi! Chưa biết chừng là bố gọi đấy!”

Tôi điên tiết ngồi dậy: “M.mày có việc gì?”

Đường Đôn hơi sững ra trong điện thoại rồi hét

lên: “M.mày lão Đường đấy!”

“M.mày biết là lão Đường rồi! Tao đang hỏi mày

có việc chó chết gì hả?” Tôi bực ghê lắm, chưa biết chừng nếu không

có cú điện thoại này, tôi và Mạt Mạt xong rồi cũng nên.

“M.mày tao mời mày uống rượu!” Lão Đường hét.

“Ở đâu?” Giọng tôi lập tức hạ tông.

“Tôi bảo Thịt Chó rồi, nó muốn đưa Tiểu Phấn

theo, tôi bảo tôi không đưa ai theo, chắc ông cũng chẳng có ai đâu nhỉ?”

Lão Đường thao thao bất tuyệt, “Tôi đã bảo mà, anh em tự lập sao phải

mang con gái theo? Bệnh à? Ông bảo đúng không?”

“…Lão Đường, anh Đường, bên này chắc em cũng

mang theo một cô…” Tôi cầm di động, yếu thế nhìn Mạt Mạt.

Mạt Mạt hớn hở nhìn tôi, cô ấy đứng ngay bên

cạnh.

“Ông bảo sao?” Lão Đường không tin nổi vào tai

mình.

“Ý tôi là….Lão Đường, tối nay chúng ta, tôi…một

người bạn của tôi cũng muốn đi.” Tôi thực sự rất khó nói, ai mà chả

biết Lão Đường là lão yêu độc thân ngàn năm.

“Con gái à?”

“Ừ.”

“Con gái và trẻ?”

“Ừ.”

“Bạn gái à? Hay bạn tình? Bạn qua mạng?” Hình

như lão Đường bắt đầu lên cơn thần kinh rồi.

“Tóm lại là một cô gái, không phải Thịt Chó

mang Tiểu Phấn sao? Tôi cũng đưa một người bạn theo thì đã sao?” Tôi

lên gân.

“…Được rồi, đưa đi! Một người là kích thích,

hai người thì cũng thế, đưa đi, không ảnh hưởng đến việc uống rượu

là được.” Lão Đường do dự một chút lúc rồi nhượng bộ.

“Ông sẽ thấy bất ngờ đấy, nàng của tôi có thể

uống rượu chứ không như nàng của Thịt Chó đâu!”

“Thật à?” Lão Đường hớn hở hỏi nhưng rồi liền

xịt ngòi luôn, “Thế thì cũng là nàng của ông, liên quan quái gì đến

tôi!”

“Đừng lắm lời nữa! Thịt Chó tìm được chỗ rồi

hả? Mấy giờ?” Tôi bị cậu ta phá đám, đang điên hết cả tiết đây.

“Chúng ta đi sớm tí đi, uống ít nói chuyện

nhiều.” Lão Đường đề nghị, “Tôi chán đời lắm, chúng ta trò chuyện

nhiều một tí, hai cái loa phát thanh như ông và Thịt Chó có thể an

ủi tôi một tí, tôi say thì hai người đưa tôi về.”

“Ông sắp xếp chu đáo gớm nhỉ.” Tôi vừa nói vừa

thò tay định tiếp tục sự nghiệp dang dở lúc nãy, bị Mạt Mạt chộp

tay giữ lại.

“Đừng phí lời nữa, thế đi, ở Hương Nguyên, ba

giờ hơn là tôi qua đó, Thịt Chó cũng qua giờ

đấy, ông tự xem thế nào nhá!”

Lão Đường hết sức đàn ông, không cho tôi nói

thêm, cậu ta cúp máy luôn. Cũng tốt, cậu ta không nghe thấy tiếng kêu

thảm thiết vì bị khóa tay của tôi.

Tôi ngắt máy rồi quay sang nhìn Mạt Mạt: “Ba

giờ hơn, Hương Nguyên, em đi thật à?”

“Đi chứ! Có gì không tiện sao? Anh cứ bảo em là

em gái anh là được.” Mạt Mạt có vẻ rất phấn khởi.

…Em là bà anh thì có!

Đã quá giờ ăn trưa rồi, nhìn căn nhà của tôi

bị Mạt Mạt trang trí như chốn khuê phòng, tôi liền than thở, đúng là

tôi không gây phiền phức, phiền phức gây sự với tôi.

Ba giờ, chúng tôi ra gọi xe, lao đến Hương Nguyên.

Hương Nguyên không xa lắm, nằm ngay con đường đối

diện ủy ban quận. Thường thì nếu tôi, lão Đường, Thịt Chó, lão Phó

tụ tập hầu như đều vào đây. Đến nhiều quá ông chủ và nhân viên phục

vụ ở đây đã nhẵn mặt bọn tôi.

Vừa xuống xe, Mạt Mạt hớn hở phấn khích nhìn

ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ.

Nói thực, hành động này của cô ấy khiến tôi

hơi nghi hoặc, mấy năm nay cô nàng này ở Trùng Khánh thật ư? Chắc

không thấy khu Nam Bình mới mẻ như thế này nữa mới phải chứ?

Tôi chỉ hơi nghi hoặc chút xíu rồi liền rút

điện thoại ra gọi, lão Đường bảo, mọi người đều đã đến rồi, cả

bọn đang ở phòng riêng trong Hương Nguyên, chỉ thiếu tôi thôi.

Tôi đưa Mạt Mạt vào.

Mấy nhân viên phục vụ thấy tôi liền tươi cười

hớn hở bước tới, vẫy tay chào: “Anh Bảo đến rồi à, bọn anh Đường

đến rồi. Bên này ạ.”

Mạt Mạt đi cạnh tôi, cố tình ra vẻ sùng bái

nhìn tôi, thì thầm: “Bảo, ghê quá nhỉ, cứ như là anh hai xã hội đen

ấy.”

Thực ra tôi rất sướng, ít nhất cũng làm tôi nở

mày nở mặt trước mặt Mạt Mạt, khác hẳn bộ dạng co rúm ró tối