Polaroid
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325671

Bình chọn: 9.5.00/10/567 lượt.

ra khắp

nơi…

Đây là một thời đại hỗn loạn.

Sau vài li rượu, không khí bắt đầu trở nên sôi

nổi.

Thịt Chó nói cậu ta chuẩn bị tiến quân vào

thị trường thuốc quân y, sau nhiều năm

quan sát trong quá trình nuôi chó, cậu ta bắt đầu có hứng thú với

sự cương cứng bên trong của chó đực, cậu ta quyết định mời người

nghiên cứu kĩ lưỡng, tạo ra hormone nam tính có thể làm cho chó đực

cương cứng, chế thành thuốc, tạo hạnh phúc cho tất cả những người

mắc bệnh yếu sinh lí!...

Ai cũng hiểu ra là cậu ta đang tán hươu tán

vượn.

Tiểu Phấn ngồi cạnh Thịt Chó, đưa tay vỗ vào

đầu cậu ta một cái: “Nói nhăng nói cuội gì đấy! Anh làm Mạt Mạt sợ

đấy, tưởng anh là lưu manh kia kìa!”

Ánh mắt mọi người từ Thịt Chó chuyển sang Mạt

Mạt.

Mạt Mạt đang cười tươi như hoa, nghe Tiểu Phấn

nói vậy liền lắc đầu: “Không sao, không sao, lưu manh đang ngồi cạnh em

đây này, em còn sợ gì nghe mấy câu nói đùa chứ?”

Mọi người phì cười. Tôi cũng cười nhưng hơi

ngại ngùng, vừa rồi Mạt Mạt liếc nhìn tôi. Cử chỉ đó đã hoàn toàn

chứng thực một điều, tôi và Mạt Mạt chắc chắn không phải là anh em.

Thực ra hoàn toàn không cần phải nói ra, từ

lúc tôi đưa Mạt Mạt vào phòng, lão Phó, Thịt Chó, lão Đường và cả

Tiểu Phấn đều nhìn tôi với ánh mắt biết tỏng rồi nhé, nhưng tôi

thực sự không thể giải thích được, nói đây là mối tình đầu à? Chắc

chắn sẽ có vô số đôi đũa bay về phía tôi.

Thế là, khi Mạt Mạt và Tiểu Phấn cùng vào

nhà vệ sinh tôi liền bị mấy tên mặt người dạ thú quay lại tấn công.

Lão Đường, Thịt Chó và lão Phó thi nhau hỏi về Mạt Mạt, nào là

tuổi, thân phận, số đo ba vòng, công việc, thậm chí là cả tông ti họ

hàng xa gần của cô ấy nữa.

“Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường của

tôi thôi.” Tôi đành trả lời như vậy.

“Hết rồi?” Lão Phó nghi ngờ.

Tôi gật đầu khẳng định: “Hết rồi, thật đấy,

hồi trung học là bạn cùng lớp, tình cờ gặp lại ở Trùng Kháng nên

mới liên lạc lại với nhau, hôm nay cô ấy cũng rảnh nên tôi đưa cô ấy đi

chơi.”

Thịt Chó cười nhạt: “Ông cứ giả bộ đi! Ánh

mắt, cử chỉ lúc nãy của Mạt Mạt, ông lại còn…bạn bè bình thường

à?”

Lão Đường có tư tưởng ngược lại, cậu ta đứng

về phía lập trường của tôi: “Anh Bảo, chỉ là bạn bình thường thật

sao, thế thì em không khách sáo nhé.”

“Cái gì?” Tôi cảnh giác.

“Dưới đất có 100 tệ, ông không nhặt lại còn

cấm tôi nhặt chắc?” Lão Đường trợn mắt.

Đang nói chuyện thì Mạt Mạt và Tiểu Phấn quay

lại, hai người vừa trò chuyện vui vẻ vừa bước vào, trông có vẻ rất

hợp nhau. Con gái có lúc lạ thật đấy, họ một là đối địch hai là

sẽ nhanh chóng lập bè kết đảng đứng trên cùng một chiến tuyến, nhanh

chóng thân thiết với nhau.

“Mọi người đang nói gì vậy?” Tiểu Phấn hỏi.

“Không có gì.” Thịt Chó xua tay, “Vì đâu là lần

đầu gặp Mạt Mạt nên ai cũng rất quan tâm đến Mạt Mạt, một cô gái

tốt như vậy bây giờ hiếm lắm!”

Mạt Mạt nheo mắt cười: “Em cũng có hứng thú

với mọi người lắm.”

Lão Đường lập tức ra vẻ thân thiết: “Thật không,

Mạt Mạt? Thực ra lí lịch cá nhân của bọn anh cũng rất đơn giản, ví

dụ tên này.” Cậu ta chỉ vào Thịt Chó, “Bán chó, phối giống chó.

Còn tên này.” Chỉ lão Phó, “Bán máy tính đểu. Còn anh, trước kia anh

và Bảo làm cùng tòa soạn. Bây giờ thất nghiệp, đơn giản vậy thôi.”

Mạt Mạt lật đầu lia lịa rồi đột nhiên sững

người ra, quay sang nhìn tôi: “Bảo, lão Đường đây chính là lão Đường

cùng tòa soạn mà hôm nay anh kể cho em nghe hả?”

Tôi mơ màng gật đầu, sau đó chợt hiểu ra vấn

đề, thầm run rẫy trong lòng.

Mạt Mạt đã quay sang lão Đường, vẻ mặt có vẻ

tiếc nuối: “Em biết rồi, hôm nay chúng ta cùng anh Đường uống rượu

giải sầu đúng không? Anh Đường, đừng buồn, bị đuổi việc cũng có sao

đâu, không bị tóm là tốt rồi!”

“Bị đuổi à?” Lão Đường ngớ người, “Lại còn

bị tóm nữa? Tại sao?”

Mạt Mạt chớp mắt ngây thơ hỏi lại: “Không phải

anh buôn ma túy à?”

“Anh…buôn ma túy?”

“Vâng, không phải anh giấu ma túy trong tòa soạn

sao?”

“Anh á?” Lão Đường hoàn toàn không hiểu đầu cua

tai nheo gì, trợn mắt mấy giây quay sang nhìn tôi, “Lại Bảo! Shit!”

…Cậu ta thông minh ghê, nghĩ ngay đến tôi cơ đấy…

“Hiểu lầm. Tôi chỉ đùa với Mạt Mạt thôi mà…”

tôi giả lả cười giải thích, toát cả mồ hôi lạnh. Lúc này Mạt Mạt

đang cười rất gian tà, tít cả mắt vào, lại còn nhướn mày với tôi

một cái nữa – cô ấy cố tình!

Shit, cô nàng đã nhận ra ngay từ đầu! Hay có

thể nói cái gì cũng biết! Cô ấy