
anh là nô lệ nhà ở, đàn ông đều là nô lệ.”
“Tại
sao?”
“Ban
ngày là nô lệ trả góp nhà, ban đêm là nô lệ của phụ nữ.” Tôi cười, không buồn
lấp liếm, đằng nào Mạt Mạt cũng phải theo tôi về nhà, tôi chẳng cần tay vung
chảo giả vờ làm thợ làm bánh ngọt chứ?
Mạt Mạt
ngẩng lên nhìn tôi, nheo mắt cười hì hì: “Lưu manh!”
Đây
không phải là mắng chửi, đây là mắng yêu! Các nhân vật nữ trong phim truyền
hình khi mắng yêu bạn trai không phải đều như vậy ư? Xấu hổ đỏ mặt mắng: “Lưu
manh, đáng ghét, chết đi, anh thật là xấu…”
Lòng
tôi bắt đầu dậy sóng, Mạt Mạt làm thế này có khác nào tự dâng đến tận miệng
không, nhưng không cần phải giả say chứ, nếu cô ấy yêu cầu thẳng thôi thì chắc
chắn trăm phần nghìn là tôi sẽ đồng ý! Tất nhiên là sẽ thấy căng thẳng rồi, từ
khi mua căn nhà này chỉ có mình tôi sống ở đây, nhiều nhất thì mấy anh em bạn
bè tụ tập uống rượu xem đá bóng, tôi thực sự chưa bao giờ đưa một cô gái nào về
đây. Lý do rất đơn giản, tôi chưa có ý định kết hôn, vì vậy không thích bám ai
cũng không thích bị ai bám, có vấn đề thì giải quyết bên ngoài, khách sạn, nhà
nghỉ ngập đường kia kìa, nhỡ đưa cô nào về đảm bảo là hậu họa khôn lường, ít
nhất nếu để người ta biết bạn sống ở đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm cây đợi
thỏ, ngồi mát ăn bát vàng, há miệng chờ sung rụng rồi.
Các bạn
hỏi, anh nói như vậy tức là lập trường của anh rất vững đúng không, vậy sao tối
nay anh lại đưa Mạt Mạt về nhà? Để tôi nói cho bạn biết, tôi là một người lương
thiện, gặp một cô gái đáng thương trơ trọi như vậy chắc chắn tôi sẽ rút đao
tương trợ, lấy việc cứu người làm niềm vui. Đừng nói là Mạt Mạt cầu xin được
đến nhà tôi, cho dù là đi trên đường gặp bà bầu nào đang ăn xin, tôi cũng sẽ đi
đến thử xem người ta có bầu thật không, nếu thật thì sẽ vứt cho mấy hào! Hơn
nữa Mạt Mạt là mối tình đầu của tôi, mối tình đầu luôn đẹp nhất…
À, có
bầu phải phá thai thì không tính nhé.
Ra khỏi
thang máy, khi đến cửa nhà tôi, đột nhiên Mạt Mạt vùng ra khỏi lòng tôi, đứng
thẳng dậy lắc lư một chút rồi đưa tay chỉ vào mũi tôi, nói “Bảo, em nói cho anh
biết, anh kéo em đến nhà ôn chuyện cũ thì được, nhưng đừng có giở trò bậy bạ
đấy nhé.”
Tôi tức
đến suýt rụng răng, ai kéo em đến cơ? Em tự dâng mình đến miệng anh, lại còn
bảo anh không được ăn á? Em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ[1'> chắc.
[1'> Liễu Hạ Huệ là một
nhân vật lịch sử của Trung Quốc, tương truyền một đêm nọ khi ở cổng thành, ông
gặp một cô gái không nhà không cửa, vì sợ cô bị lạnh, nên ông đã ôm cô gái
trong lòng ngồi suốt một đêm mà không xảy ra điều gì bất chính.
“Em mà
còn giả say nữa chắc chắn anh sẽ có cơ hội giở trò bậy bạ đấy!” Tôi nói thẳng
luôn.
“Ai bảo
em giả say?” Mạt Mạt hơi giận: “Em đang cố… cố gắng giữ tỉnh táo để anh khỏi có
ý nghĩ không trong sáng chứ bộ!”
Tôi bĩu
môi, mở cửa vào nhà, Mạt Mạt vào theo. Tôi nghiêm túc nói: “Thay dép đi!”
Mạt Mạt
cười cười le lưỡi, ngoan ngoãn tháo giày, thay đôi dép đi trong nhà tôi đưa cho
cô ấy rồi vào phòng khách, ngồi lên sofa, ngoái đầu lại hỏi tôi: “Bảo, có rượu
không?”
Mạt Mạt
vừa nói thế tôi đã thấy kích động rồi. Vị tiền bối vĩ đại nào đã phát minh ra
rượu vậy! Chỉ cần cô ấy say thật, chưa biết chừng tôi có thể làm chuyện tốt gì
đó cũng nên! Tôi không nói nhiều mà phóng thẳng vào phòng ăn, lấy mấy lon bia
trong tủ lạnh.
Mạt Mạt
cầm một lon, vừa uống vừa nhìn ngó xung quanh. Ánh mắt lượn một vòng rồi trở về
mặt tôi cười hinh hích, tôi biết cô ấy đang vờ say, nhưng tôi không biết cô ấy
vờ say để che giấu điều gì hay là có mục đích gì.
“Bảo,
hôm nay em muốn ngủ lại nhà anh.” Mạt Mạt đột nhiên nói.
Nói gì
phí lời vậy! Nếu em tham quan xong định về anh còn không cho ấy chứ! Tôi gật
đầu: “Em nói luôn nhưng đi.”
“Nhưng,”
quả nhiên cô ấy nói thế thật, “Bảo, em thật sự không có gì với anh cả, anh hiểu
không?”
Tôi có
thể cảm thấy, trong lòng cũng thấy dao động, Mạt Mạt nhấn mạnh năm lần bảy lượt
như vậy, chẳng lẽ cô ấy không có ý đó thật? Vậy cô ấy đến chỗ tôi làm gì?
Thấy
tôi không nói gì, Mạt Mạt bật cười, đưa tay vuốt má tôi: “Bảo, em biết anh là
người đàn ông tốt, nếu không em đã không tới đây.”
Đừng có
mà chụp mũ anh! Tôi nghĩ bụng, tất nhiên không nói ra: Con người thay đổi theo
thời gian! Tôi tốt bụng á? Đường Tăng khi ở Nữ Nhi quốc còn động tà tâm nữa là
con lợn là tôi… khụ khụ! Thiên Bồng nguyên soái!
Tôi và
Mạt Mạt ngồi trên sàn nhà uống rượu, tiếng ti vi vẫn mở, hai chúng tôi lững
thững chuyện phiếm với nhau. Tôi không thể kiềm chế được không nghĩ bậy bạ,
ngồi cạnh Mạt Mạt, tôi nhích lại gần cô ấy theo đơn vị milimet, miệng thì
chuyện trò, cố gắng bịa ra đủ thứ chuyện cười chuyện lạ, tranh thủ lúc Mạt Mạt
phá ra cười không chút phòng bị liền lấn tới, cho đến khi khoảng cách đã vô
cùng vô cùng gần, tôi có thể nhìn rõ món tóc tơ rớt xuống cổ cô ấy.
Đúng
lúc này, Mạt Mạt đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm, chúng tôi gần nhau
đến nỗi đầu mũi sắp chạm vào nhau đến nơi! Khoảng cách gần như vậy, hình ảnh cô
ấy trước mắt tôi như hai hình ảnh trùng