
t
nhiên tôi thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liên tưởng đến dáng vẻ nũng nịu của
Mạt Mạt vừa nãy ở trên giường, lẽ nào tôi đang bị… ép lên Lương Sơn.
“Em ngủ ở đó, thế còn anh thì sao? Em bảo anh…” Tôi
chớp mắt liếc về phía cửa phòng ngủ.
“Nằm mơ!” Tiểu Hy bĩu môi cười, chỉ tay vào ghế sofa,
“Giường là của phụ nữ, anh hiệp sĩ chút đi, cũng coi như là sự trừng phạt đối
với sự vô trách nhiệm của anh với Mạt Mạt tối nay!” Dứt lời, Tiểu Hy liền nhảy
vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
Tôi đờ đẫn đứng giữa phòng khách, nhìn trước nhìn sau
một hồi, tôi rón rén bước đến trước cửa phòng ngủ, đưa tay đẩy cửa. Cửa bị khóa
bên trong – đúng là tôi tự sướng rồi.
Tôi quay đầu lại nhìn ghế sofa, tôi bỗng dưng muốn
khóc quá. Thế là tối nay tôi lại ngủ ghế sofa, mà nó, sofa sẽ không có bầu chứ?
Trong lòng lại bắt đầu thấy sợ, chắc Tiểu Hy sẽ không
tiện thể vào ở nhà tôi luôn, không về nữa chứ? Tôi nằm trên ghế sofa, bức bối
mãi không ngủ được, tiện tay vớ cuốn tiểu thuyết đó là Đêm
nay, giường ơi hãy quên tôi đi.
Buổi sáng tỉnh dậy, trời đã sáng bạch, tôi không mở
mắt, mũi hít hà ngửi thấy hương thơm. Trước kia cái nhà này ngoài mùi thuốc lá
mùi tất hôi, bây giờ có con gái ở, liền bắt đầu dậy lên mùi nước hoa và mùi mĩ
phẩm dưỡng da, thật là thoải mái dễ chịu.
Nhưng vừa mở mắt tôi đã giật nảy mình vì trước mắt tối
om, chẳng nhìn thấy gì cả! Tôi bị trúng độc cồn hay là hai người đàn bà độc ác
đó hạ độc tôi rồi? Lẽ nào tôi bị mù rồi ư? Trời ơi…
Nỗi sợ hãi trong phút chốc dồn dập ập tới, tôi ngồi bật
dậy, đưa tay mò lên mặt mình… Shit! Hóa ra có một tờ giấy dán trên mặt tôi!
Tôi gỡ tờ giấy xuống, ánh nắng chói mắt khiến tôi phải
nhắm tịt mắt lại, tôi quay người nhìn xung quanh nhưng lại không thấy hai bóng
dáng mảnh mai đó đâu. Gọi mấy tiếng không thấy ai thưa, tôi duỗi người đứng
dậy, chợt phát hiện tờ giấy vừa dán trên mặt mình có chữ.
Bảo:
Em có việc ra ngoài, tối có lẽ cũng không
về, chúng ta liên lạc bằng điện thoại nhé.
Mạt Mạt
Bên dưới dòng chữ này còn có một dòng chữ khác không
cùng bút tích: Bảo, tướng ngủ của anh đã hoàn toàn tiêu diệt chút ấn tượng tốt
đẹp cuối cùng tôi dành cho anh, anh đi chết đi!
Không kí tên nhưng tôi có nghĩ bằng lông chân cũng
đoán ra được là ai.
Tôi thở dài cúi đầu đứng dậy, lượn một vòng quanh nhà,
chuẩn bị thu dọn tàn cuộc hai cô nàng lười biếng đó để lại. Không ngờ trong
phòng ngủ, phòng làm việc, chăn đều được gấp ngay ngắn chỉnh tề, nhà cũng được
lau dọn sạch sẽ ngăn nắp. Nói thực là tôi rất ngạc nhiên đấy.
Tôi hoàn toàn không phải loại người ngủ say như chết,
hơn nữa tôi ngủ trong phòng khách, cửa phòng ở sau lưng tôi có mấy mét, thế mà
hai cô nàng này lại có thể trong lúc tôi ngủ say, thần không biết quỷ không hay
tỉnh dậy, gấp chăn, dọn dẹp nhà cửa, đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, lại
còn để lại lời nhắn, dán trên mặt tôi, ấy thế mà tôi hoàn toàn không hay biết
gì!
Lăng ba vi bộ[1'> ư? Hay
là Ngọc nữ tâm kinh[2'> nhỉ?
Chắc không phải hai nữ quỷ chứ?
[1'>
[2'> Hai môn công pháp trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung.
Vừa kinh ngạc tôi vừa đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm
rửa.
Trong gương là một khuôn mặt mệt mỏi vì say rượu.
Tôi nhìn gương mặt đó, hóa đá tại chỗ.
Trên trán có một chữ “Vương” to tổ chảng viết bằng bút
mực đen, sau đó xuôi xuống dưới, hai bên cánh mũi viết một chữ “Bát” (Vương bát
nghĩa là con rùa, cũng có nghĩa là đồ khốn), hai nét chữ đó ngoạch thẳng sang
hai má tôi. Trên hai má vẫn còn chữ: “phản Thanh”, bên phải là “phục Minh”.
Đầu mũi bị vẽ đen sì, trên miệng còn có râu như râu
Hitle, hai khóe miệng còn có hai chiếc răng nanh to cộ, từ cằm đến cổ bên phải
có một hàng chữ: Tiểu Hy từng du ngoạn đến đây.
… Hai cô nàng này đúng là trẻ con, nhưng họ vẽ vời
linh tinh một đống trên mặt tôi thế này mà tôi lại chẳng biết gì cả!
Chắc chắn là yêu quái!
Tôi lười chả buồn gọi điện hỏi hành tung của Mạt Mạt,
bây giờ là mười giờ sáng, sau khi rửa sạch kiệt tác thư pháp và mỹ thuật trên
mặt đi, tôi liền phi vào bếp làm cho mình một bữa thịnh soạn.
Đồ tích trữ trên ngăn bếp cực kì phong phú! Thịt bò
kho này, tôm này, chân gà trộn ớt này, sườn lợn ướp hành, sườn bò ướp tiêu đen…
haizz, nên ăn mì ăn liền vị gì đây?
Chỉ mấy phút sau, mỳ ăn liền đã thơm phưng phức, cắt
thêm mấy lát giăm bông vào ăn kèm, tôi sung sướng bê ra phòng khách, tôi không
còn mong ước gì nữa. Buổi tối nếu không có việc gì khác thì cũng ăn cái này
luôn đi. Làm phóng viên về cơ bản tôi không có thói quen ăn sáng, hoặc có thể
nói bây giờ thanh niên có mấy người có thói quen ăn sáng đâu? Sáng có dậy được
đâu mà ăn!
Tối qua chỉ uống rượu chẳng ăn được gì cả, đói quá đi
mất. Tôi biến thân thành Thao Thiết[3'> đây.
[3'>
Tên một loài quái thú trong thần thoại Trung Hoa, nổi tiếng tham ăn, đồng thời
từ này cũng chỉ những người tham ăn.
Tôi còn chưa đưa được miếng đầu tiên vào miệng thì di
động đã đổ chuông, điện thoại của chủ nhiệm tòa soạn mới, bảo tôi chiều nay đến
đó, ông ta muốn nói chuyện vớ