
hôm nay, cả ba đều nhất trí: Không có cửa!
Tôi xuống xe ở cổng khu nhà, sau đó lấy chiếc điện
thoại gọi cho Mạt Mạt. Lòng còn đang nghĩ tối nay chắc sẽ có gì khác chứ? Chắc
ít nhiều gì cũng có thể có chút tiến triển chứ.
Sau khi chuông reo một tiếng, bên đó một giọng nữ lạ
hoắc vang lên: “Alô?”
Có thể thấy bên đó rất ồn.
“A lô, cô là ai?” Tôi hỏi.
“Anh là ai?” Để át tiếng ồn, giọng nữ bên đó khá to.
Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy bên cạnh điện thoại
đầu đó, một giọng nam gào lên: “Tiểu Văn, có người yêu cầu hát!”
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Vội vàng cúp máy luôn, tôi ngớ ra nhìn chiếc điện
thoại trong tay mình, sao lại gọi vào số cô ấy chứ? Tôi say thật sao?
Tôi cẩn thận kiểm tra số điện thoại hai lần rồi mới
gọi đi lần nữa, chuông kêu rất lâu mới có người nghe máy, đó là giọng nói mơ
màng, lãng đãng của Mạt Mạt, rõ ràng cô nàng này đã ngủ thật rồi.
“Là anh, anh về rồi, mở cửa cho anh.” Tôi cố gắng nhẹ
nhàng hết sức.
“Sao anh không tự mang chìa khóa!” Mạt Mạt bực bội
mắng tôi rồi cúp máy.
Tôi trợn mắt, di động dán chặt vào tai, đứng chôn chân
tại chỗ, đột nhiên một luồng khí nóng dâng lên trong lồng ngực, tiếp đó một
ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng tôi…
Con người thực sự có thể giận quá mà
chết, thật đấy.
Khi tôi sắp nhấn chuông đến lần thứ năm cửa mới mở.
Người mở cửa không phải là Mạt Mạt, là một cô gái mặc
váy ngủ, hung dữ quát: “Đồ điên!”
“Cô…” Tôi ngớ người, vội vàng cúi đầu, “Xin lỗi!” dứt
lời liền quay người bỏ đi, lòng thầm mắng chửi mình, chắc chắn là uống nhiều
quá rồi, đi nhầm tầng, lần này mất mặt quá!
Ớ? Không đúng, cô gái này… sao trông quen vậy? Tôi
quay phắt lại, cẩn thận nhìn kĩ – bà ơi! Là Tiểu Hy!
Tiểu Hy hoàn toàn không buồn khách sáo với tôi, chẳng
có vẻ gì như người mới quen hai ngày, cô ấy nhíu mày lạnh lùng nói: “Anh giỏi
quá! Muộn thế này mà vứt Mạt Mạt ở nhà một mình, thế mà anh cũng yên tâm được!”
Nói xong cô ấy điên tiết quay người đi vào.
Dựa vào cái gì chứ! Đây có còn là nhà tôi không!
Tôi cũng nén bực bước vào, lại không tiện nổi giận với
Tiểu Hy, trầm giọng hỏi: “Mạt Mạt đâu?”
Tiểu Hy trợn mắt nhìn tôi rồi hất cằm về phía phòng
ngủ. Tôi bước qua đó, cửa phòng lại còn đóng nữa! Tôi nhấc chân lên… rồi lại bỏ
xuống, đây là cửa nhà tôi.
Tôi đẩy cửa ra, đã chuẩn bị định gào lên, vừa thò đầu
vào đã nhìn thấy Mạt Mạt nằm trên giường.
Mạt Mạt vẫn nằm, mái tóc xõa trên gối, chăn đắp đến
ngực, lộ ra hai bờ vai tròn trịa trắng muốt,
một cánh tay thò ra từ trong chăn, miệng khẽ cắn ngón tay mảnh mai, cô ấy
nghiêng đầu, nhìn tôi đầy quyến rũ, giọng nói nũng nịu đầy lười biếng: “Bảo,
anh về rồi đấy à?”
… Đáng yêu quá, hấp dẫn quá,… chẳng còn thấy bực tí
nào nữa, tôi đúng là đồ phế thải!
“Mạt Mạt, sao Tiểu Hy lại ở đây?”
“Ở nhà một mình em thấy sợ, nên mới gọi điện cho Tiểu
Hy bảo cô ấy đến với em.” Mạt Mạt bĩu môi, vẫn đang cắn ngón tay, ra vẻ đáng
yêu làm tôi nổi hết cả da gà. Một giọng nói không ngừng nhắc nhở tôi: Cứng rắn
lên! Cứng rắn thêm chút nữa!
“Mạt Mạt, em ở chỗ anh, anh cũng không nói gì, là chỗ
bạn bè coi như anh giúp em, nhưng em không thể bạ ai cũng đưa vào nhà anh được!
Em không có ý thức an toàn sao?” Tôi nghiêm khắc nhíu mày, trời ơi tôi đẹp trai
quá đi mất!
“Em biết rồi!” Mạt Mạt hếch cằm, nhăn mũi với tôi.
… Mềm ra rồi, vừa mới cứng lên được một tí giờ lại mềm
oặt ra rồi, ý tôi nói… trái tim của tôi.
Bỗng nhiên lưng tôi bị đập mạnh một cái.
Tôi vừa mới quay đầu lại đã thấy Tiểu Hy đứng sau
lưng, đang há miệng đợi tôi: “Này, họ Lại kia, anh nói rõ ràng cho tôi, cái gì
mà không phải bạ ai cũng đưa về nhà anh hả? Tôi làm sao? Tôi đến nhà anh là
không an toàn hả?”
Tiểu Hy nói một câu là đấm tôi một cú.
“Không không, Tiểu Hy, anh không có ý đó, anh chỉ nhắc
nhở Mạt Mạt, em thì chắc chắn là không sao rồi, em là khách anh muốn mời còn
không được ấy chứ.” Tôi gượng cười, thu hồi nội lực, cố nhịn không tung ra
huyền âm thần chưởng đánh chết cô nàng đanh đá vô lý ầm ầm này đi.
“Này, họ Lại kia, anh cho Mạt Mạt ở nhà anh thì phải
có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc cô ấy, hiểu chưa?”
Tôi điên lên sằng sặc, chỉ thẳng vào mũi mình hỏi:
“Tôi cho cô ấy ở á?”
“Không có thời gian đâu mà phí lời với anh! Nửa đêm
nửa hôm rồi, ngủ đi!” Tiểu Hy hung dữ hứ một tiếng, đẩy tôi ra, thò tay kéo cửa
phòng ngủ, nói vọng vào trong, “Mạt Mạt, ngủ đi, có chuyện gì cậu cứ hét cứu
mạng nhé!”
“Ừ!” Mạt Mạt nằm trong phòng ngủ hớn hở đáp.
Tôi ngớ người nhìn Tiểu Hy kéo cửa phòng ngủ vào. Sau
đó cô ấy vừa trợn mắt nhìn tôi vừa bỏ đi, tôi điên mất! Tôi trêu chọc ai hả
trời? Cơ hội giải thích cũng không có, lại… lại còn cứu mạng nữa chứ! Ai cứu
tôi với!
Tôi còn chưa điên hết thì chợt cảm thấy có điều không
ổn! Hướng Tiểu Hy đi… không phải là phòng làm việc sao?
“Này này! Tiểu Hy, em…” Tôi gọi cô ấy lại.
“Đi ngủ! Tôi ngủ phòng làm việc!” Tiểu Hy gắt gỏng
đáp.
“Hả? Em không ngủ với Mạt Mạt sao?” Tôi thất khinh.
“Tôi không có thói quen ngủ chung giường với người
khác.”
Rõ ràng là kiếm cớ, nhưng tôi có thể nói gì đây? Độ