Pair of Vintage Old School Fru
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325772

Bình chọn: 7.5.00/10/577 lượt.

Thu hơi sững người nhưng rồi lập tức bật cười:

“Anh Phó, anh hài hước thật đấy! Làm ông

chủ không thể bắt nạt tầng lớp lao động như vậy được!”

Tôi liền xua tay: “Thanh Thu, đừng nói vậy, bọn này

chẳng có ông chủ ông chiếc gì cả đâu, chưa chắc đã kiếm được nhiều hơn cậu,

công ty anh Phó nhà cậu tổng cộng có năm người, anh Nhục (Thịt) thì nhiều thủ

hạ, có điều toàn chó, anh và lão Đường thì thôi khỏi nói, bán sức lao động đã

là gì, bọn anh còn phải không biết xấu hổ nữa kìa!”

Lão Đường gật đầu tán đồng, cầm ly rượu lên uống một

hớp: “Anh có muốn bán cũng chẳng ai mua, giờ thì đúng là một mái nhà tranh, một

trái tim vàng rồi!”

Thanh Thu cười khúc khích cười, không đáp lời, quen

thì quen nhưng chẳng qua cũng chỉ là bạn gặp trong quán rượu, nói thực thì còn

không thực sự coi là bạn bè nữa kia!

Nhưng lời tôi vừa nói là thật, mấy thằng ngồi ở đây,

chưa chắc Thanh Thu đã là người kiếm được ít nhất, hát trong quán bar, một

tháng kiếm được ba đến năm nghìn không phải là vấn đề, cậu ta lại hát ở mấy

quán liền, nếu nói hoài cổ một chút thì cậu ta chắc chắn là “Hộ vạn tệ”[2'> rồi.

[2'>

Hộ vạn tệ chỉ những gia đình có nhiều tiền, từ dùng trong những năm cuối thập

kỉ 70 thế kỉ 20 ở Trung Quốc


Có rất nhiều người cũng hát ở quán bar, trên cả nước

có nhiều học viện âm nhạc như thế, mỗi năm có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp?

Nhưng có mấy người trở thành ngôi sao ca nhạc? Mấy người ra được album? Có mấy

người lên được chương trình văn nghệ cuối năm?

Cũng như là trên cả nước có nhiều trường đào tạo về

diễn xuất như thế, mỗi năm có vô số nam thanh nữ tú ôm mộng trở thành ngôi sao

tốt nghiệp, nhưng có bao nhiêu ngôi sao thực sự?

Có thể so sánh thế này, những nam thanh nữ tú đó là

cá, muốn cắn câu, muốn người câu cá câu được mình, nhưng tự bạn bơi qua đó cắn

câu thì không được, bạn còn phải nhờ một con rùa khốn kiếp nào đó dưới nước bò

lên nói ngon nói ngọt với người câu cá vài câu: “Anh ơi, có con cá anh muốn câu

nó, anh chịu khó câu nó đi. Nếu câu lên nhìn thấy ngứa mắt anh lại vứt xuống

sông là được!”

Thật vậy, vì mấy ông chủ, đạo diễn, chế tác đó không

tự xuống sông mò cá, đều là cá tự nguyện cắn câu cả. Vì vậy có lúc, vì cũng

hiểu một chút tình hình trong giới đó nên tôi cũng thấy hơi thương cho thanh

Thu, không có cơ hội bán thân đành phải bán tiếng hát vậy.

Thanh Thu cười giả lả cho qua chuyện, thế là cũng

chẳng ai trêu cậu ta mời rượu nữa.

Thực ra cậu nhóc Thanh Thu này cũng được, ví dụ như ở

những quán rượu trước kia, sau khi chúng tôi quen biết, cậu ta thấy chúng tôi

sẽ hét lên trên sân khấu: “A! Mang cho các anh đây một đĩa hoa quả! Tính vào

tôi!”

Cậu ta nói chữ “nhỏ” rất khẽ, rất nhanh, ba chữ “đĩa

hoa quả” thì lại đặc biệt to, còn kéo dài giọng ra nữa, có vẻ vô cùng hào sảng

và trượng nghĩa.

Đường Đôn thì lại nhanh chóng tỏ thái độ ban đầu, mắt

cậu ta lén lút liếc về một phía gần đó, rồi lập tức áp sát Thanh Thu, cười gian

manh hỏi: “Này, cậu em, anh hỏi cái này, em có quen em gái lúc nãy hát cùng em

không?”

Thanh Thu hơi sững người, nhìn theo ánh mắt của lão

Đường: “Anh bảo Tiểu Văn á?”

Anh em đều hiểu tính lão Đường, hơn nữa lão Đường đúng

là có huệ nhãn, những cô gái mà cậu ta nhìn đến hầu như đều là hàng cao cấp.

Thế là bọn tôi cũng quay sang nhìn.

Cô ca sĩ lúc nãy đắm đuối hát song ca bài Cuộc đời ý

nghĩa trên sân khấu với Thanh Thu đang ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar với một

chia Heineken.

Cô gái có mái tóc dài, để mái búp bê, mặc một chiếc áo

xường xám cách tân thắt eo không tay, quân da đen, đi sandal, ngồi trên ghế cao

uống Heineken. Cô ấy nhìn xuống, đầu bàn chân đung đưa theo tiếng nhạc trong

quán, tuy cách hơi xa, nhưng có thể khẳng định, cô gái này có một đôi chân dài

và đường nết khuôn mặt khá tinh tế.

Lúc nãy khi đi vào, đèn trên sân khấu quá sáng, chúng

tôi đều không nhìn kĩ, hoặc là thông thường những cô gái đi hát quán bar như

thế đều trang điểm rất đậm, có người là để thu hút sự chú ý của người khác, có

người là để người quen không nhận ra mình.

Nhưng cô bé này thì khác, nhìn từ xa hình như chỉ

trang điểm nhẹ, sắc mặt thậm chí còn hơi tái xanh.

Tất cả mọi người ở bàn tôi đều nghiêng đầu sang một

hướng để nhìn về bên đó, nên đã nhanh chóng khiến ba người bàn bên cạnh cũng

nhìn theo, sau đó như là phản ứng dây chuyền vậy, người ngồi mấy bàn xung quanh

cũng tò mò nhìn về một hướng, tưởng là có chuyện gì mới lạ.

Đàn Trung Quốc, ha ha, đi bar cũng là dân thường, uống

rượu Tây cũng là dân thường, chỉ thích náo nhiệt, chẳng có gì khác biệt.

Quán bar cũng chỉ rộng cỡ đó, hơn một nửa số khách đều

nhìn về phía quầy bar, vì vậy rất nhanh anh chàng pha chế rượu đứng trong quầy

đã phát giác ra, sau khi đã xác định tất cả mọi người đều đang nhìn cô gái đó

liền mỉm cười, nói gì đó với cô ấy.

Cô gái đó ngẩng đầu lên, hơi sững người lại, khác ngồi

ở mấy bàn trước mặt cô ấy đều đang nghểnh cổ nhìn

thẳng vào cô ấy, cảnh tượng đột ngột ấy khiến cô ấy hơi hoảng.

Mặt đỏ ửng, cô gái vội vàng cúi đầu, đồng thời xoay

ghế khéo léo quay