
người, để lai cho các anh em một tấm lưng mảnh dẻ xinh đẹp.
Thực ra rất nhiều người không hề biết mình đang nhìn
cái gì, chỉ là người khác nhìn anh ta cũng
muốn nhìn vậy thôi, nhìn một lúc mà không phát hiện ra được cái gì đặc biệt,
rất nhiều người thôi không nhìn nữa, tiếp tục uống rượu nói chuyện.
Bàn chúng tôi cũng vậy, trừ lão Đường, lại còn định
liếc mắt đưa tình với người ta nữa.
“Đừng cố nữa, mắt ông còn bé hơn cái lỗ mũi tôi nữa,
người ta không nhìn thấy đâu!” Lão Phó cười trêu chọc cậu ta.
Đường Đôn không vừa ý: “Shit, lỗ mũi ông to hơn cả mũi
tinh tinh, ai thèm so với ông?”
Lão Đường quay đầu lại, tặng Thanh Thu một nụ cười
tươi như hoa: “Này cậu em, cậu em quen cô ấy không? Thân không? Cô ấy tên là gì
vậy?”
Thanh Thu nghiêng đầu nhìn: “Tiểu Văn, Chu Tiểu Văn.”
“Tên thật thì sao?” Lão Đường càng lúc càng hứng thú.
Thanh Thu gật đầu: “Chắc là tên thật đấy, cô bé đó lạ
lắm, chắc báo tên thật.”
“Wow!” Lão Đường huých cùi chỏ vào Thanh Thu, “Cậu có
quen thân với cô ấy không?”
“Cũng tạm, hồi trước quen ở một quán rượu khác, em
giới thiệu cô ấy đến quán này mà.”
“Hả? Thế hai người…” Lão Đường hơi tái mặt.
“Không có, không có đâu” Thanh thu vội vàng phủ định,
cứ như sợ có tin đồn ấy, “Làm gì có chuyện đó! Thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa
là! Hơn nữa…” Vừa nói cậu ta vừa cười tự giễu, “Hơn nữa người ta hoàn toàn
không để ý đến em, một cô nhóc trong sáng lắm.”
Khi Thanh Thu nói câu đó, tôi ngồi cạnh nghe, thầm gật
đầu trong lòng, ừ, có lẽ là một cô gái trong sáng, lúc nãy cô
ấy còn đỏ mặt nữa, từ đó là có thể thấy rồi.
“Cậu em gọi Tiểu Văn qua đây làm quen đi!” Lão Đường
bắt đầu cười rạng rỡ như nắng mùa hè, “Anh rất thích kết bạn. Thấy những người
trẻ tuổi vất vả cực khổ vì cuộc sống là anh muốn giúp làm vui.” Vừa nói, Lão
Đường còn đặt biệt nhấn mạnh vào câu, “Bất kể nam nữ.”
Mọi người đều bật cười, kể cả Thanh Thu.
“Anh Đường, em bắt đầu sùng bái anh rồi, đúng là đại
tướng của giới mặt dày, không, đại vương mới đúng!” Thịt Chó vừa cười vừa nâng
ly lên chạm nhẹ vào ly rượu trong tay lão Đường.
Lão Đường cũng cười, nhưng cười thì cười cũng không
quên nhiệm vụ, cậu tao huých Thanh Thu: “Cười cái khỉ gì, đi đi.”
Thanh Thu gật đầu cười: “Vâng, vâng vâng, em đi gọi
cô ấy thử xem sao.”
Lão Đường có hứng thú, chúng tôi nhiên cũng thấy hứng
thú. Đương nhiên tôi, Thịt Chó và lão Phó hoàn toàn không hứng thú như lão
Đường, chúng tôi chỉ xem cho vui, hoặc có thể nói chúng tôi thích xem lão Đường
mất mặt ra sao. Đó là cách chúng tôi thể hiện tình bạn vô giá của mình.
Lão Đường không sợ bị chúng tôi xem, đằng nào cũng
chẳng phải lần đầu. Tình huống cụ thể thế nào á? Nói thế này đi, Đường Đôn là
một người đàn ông tốt, bao năm qua, lão Đường và nhiều đời bạn gái cũ của cậu
ta yêu đương cũng gọi là vô cùng nồng nhiệt say đắm, yêu chết đi sống lại nhưng
có thể do lão Đường không được coi là vô cùng tốt, cho nên những cô gái đó cũng
không say đắm ngọt ngào với cậu ta lâu lắm, sơ sơ có thể tính, lão Đường đã
tham dự đám cưới của ba cô bạn gái cũ, có mấy cô không mời cậu ta, hoặc mời mà
cậu ta không đi, cho nên mỗi lần cậu ta say bét nhè liền bi thương nói một câu
đã nói rất nhiều lần: “Người yêu lại lấy chồng rồi, chú rể không phải tôi…”
Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác hoàn toàn
không đánh đổ lòng tự tin của lão Đường, cậu ta vẫn nỗ lực không ngừng, càng
bại càng hăng máu theo đuổi mỗi ý trung nhân của mình.
Về điểm này chúng tôi nhất trí cho rằng, lão Đường là
một người đàn ông kiên cường, rộng lượng, đã bị tình yêu làm tổn thương đến độ
mất cả cảm giác, vô âu vô lo, vô tâm vô tính.
Thanh Thu đã đi đến bên cạnh cười nói gì đó với cô gái
đó, cô ấy cũng cười với Thanh Thu, sau khi nghe Thanh Thu nói liếc nhìn về phía
chúng tôi.
Lão Đường liền tạo dáng trông cô cùng cool, cầm ly
rượu ra vẻ đang trầm tư suy nghĩ, hung dữ liếc chúng tôi thì thào: “Có nhìn tôi
không? Có phải đang nhìn tôi không?”
“Không.”
“Chắc chắn không thể nào.”
“Người ta có mù đâu.”
Thái độ của ba chúng tôi hết sức thống nhất.
Nhưng thật là bất ngờ, không lâu sau cô gái tên Tiểu
Văn đó theo Thanh Thu đi về phía chúng tôi thật. Thịt Chó thấy có trò hay liền
kéo chiếc ghế bên cạnh sang cạnh chỗ ngồi của mình, nhưng chỉ nửa giây sau, lão
Đường đã ngồi vào chỗ của cậu ta.
“Ông có Tiểu Phấn rồi.” Mắt lão Đường lóe ánh hung
hăng.
Thịt Chó bĩu môi, ngồi vào chỗ của lão Đường.
Thanh Thu và cô gái tên Tiểu Văn đó cùng bước tới.
Thanh Thu vừa cười vừa giới thiệu từng người một, chúng tôi không bắt tay mà
chỉ mỉm cười đứng dậy gật đầu, coi như là chào hỏi.
Trong ánh mắt giết người của Đường Đôn, Thanh Thu nuốt
nước bọt, ý tứ ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Tiểu Văn cười chào mọi người, lịch sự ngồi xuống, hoàn
toàn không có cái vẻ cố tỏ ra quyến rũ và lấy lòng của các nữ ca sĩ chúng tôi
thường gặp trong quán rượu, điều đó thực sự chiếm được chút cảm tình của chúng
tôi.
Lão Đường ngồi cạnh Tiểu Văn, trông phấn khở lạ
thường, có khi bây giờ nếu bên cạnh cậu ta có cây chuối, c