
ạ
kìa, là thế này, đáng lẽ tôi đã bàn bạc với tổng biên tập rồi, cậu có cái nền
ngày trước, cứ về bộ phận giải trí, hơn nữa lần đánh giá này của chúng tôi cậu
cũng có thể tham gia, trực tiếp làm sếp. Nhưng...”
Tôi không nói gì, chờ chủ nhiệm Đồ nói tiếp.
“Nhưng, lần này có chút thay đổi, Bảo, tôi đã cố hết
sức rồi, nhưng vị trí trưởng bộ phận giải trí, tổng biên tập đã đích thân chỉ
định rồi, tôi đành phải để cậu chịu thiệt thòi một chút.” Chủ nhiệm Đồ nói, sắc
mặt có chút hổ thẹn.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Có thế thôi à? Shit! Thế
mà không nói sớm, em còn tưởng đi tong rồi chứ!”
Chủ nhiệm Đồ thấy tôi không giận liền rất vui: “Ha ha,
thằng nhóc này tâm thế cũng khá đấy! Cậu không bận tâm là được, đằng nào cậu
cũng có gốc rễ rồi, lại có năng lực, trong thời gian ngắn là có thể nổi lên, đè
bẹp mấy đám phế liệu ở bộ phận giải trí đó đi!”
Nói thực, trong lòng tôi cũng thấy hơi khó chịu, cái
chức trưởng bộ phận này ngoài địa vị, danh tiếng khác nhau, còn liên quan trực
tiếp đến lương lậu nữa, nhưng với tôi thì cũng chẳng sao, có việc thì cứ làm
trước đã. Viết nhiều bài một tí, thu nhập hàng tháng cũng sẽ tăng lên.
“Thế nhé, có chuyện gì thì tìm tôi, tôi mà giúp được
sẽ cố gắng hết sức.” Chủ nhiệm Đồ đứng dậy, “Vậy cậu bắt đầu làm việc luôn hôm
nay hay là quay về sắp xếp rồi mai bắt đầu?”
“Hôm nay em làm quen với môi trường mới đã” Tôi cũng
đứng dậy. “Ít nhất cũng nên làm quen với mọi người trước, cũng phải làm quen
với hoàn cảnh địa lí, sau này phải đánh trận ở đây mà!”
Chủ nhiệm Đồ bật cười, ông biết tôi có ý gì, toà soạn
cũng giống như mọi doanh nghiệp hay đơn vị khác, dều là nơi có một đống người,
chỉ cần có một đống người là sẽ không tránh khỏi những thứ như miệng nam mô
bụng bồ dao găm, giả dối đóng kịch, trong ngoài bất nhất, đối đầu kịch liệt,
khẩu Phật tâm xà...
“Tiểu Uyển! Nghê Tiểu Uyển!” Lão Đồ bước mấy bước ra
cạnh cửa phòng họp, thò đầu ra ngoài gọi.
Không lâu sau, một cô gái mặc đồ xanh lam nhẹ nhàng
thanh thoát xuất hiện trước cửa phòng họp.
Đúng là: đôi má hồng như cánh đào trước sân, đôi mắt
mơ màng như mưa phùn trong núi thẳm, vẻ đẹp chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhường
nguyệt thẹn, mày như lá liễu đầu xuân, e ấp vẻ u sầu gió mưa, gương mặt như hoa
đào tháng ba, tàng ẩn phong tình nguyệt ý, eo thon ngực nở, chân dài thon
thả...
“Bảo! Bảo!” Chủ nhiệm Đồ đứng cạnh gọi tôi,
Tôi hoàn hồn lại, bước lên trước vài bước, gật đầu
chào cô gái đó.
“Đây là Lại Bảo, phóng viên bộ giải trí mới đến, đây
là nhân tài chúng ta câu về được đấy, ha ha.” Chủ nhiệm Đồ nhìn cô ấy chỉ vào
tôi, “Đây là Tiểu Nghê, Nghê Tiểu Uyển.” Chủ nhiệm Đồ nhìn tôi chỉ cô ấy, “Hôm
nay cứ để cô ấy đưa cậu đi làm quen với môi trường ở đây trước đi.”
“Vâng,” Tôi gật đầu, nhìn Nghê Tiểu Uyển, “Vậy làm
phiền cô rồi.”
“Không có gì.” Nghê Tiểu Uyển lịch sự mỉm cười, làm
một động tác mời rồi quay người bước ra.
Chủ nhiệm Đồ cũng sắp đi, tôi chợt nhớ ra một việc,
liền vội kéo ông ấy lại, “Chủ nhiệm Đồ, có một việc quên chưa nói với chủ
nhiệm, em có một người bạn thân, làm cùng ngành, là phóng viên, năng lực thì
khỏi nói, cậu ta cũng muốn đến chỗ chúng ta, chủ nhiệm thấy...”
Chủ nhiệm Đồ do dự một chút rồi nói: “Vậy thì được,
cậu đã giới thiệu thì chắc cũng không tệ, cậu đưa CV của cậu ta cho tôi, tôi đi
nói với tổng biên tập.”
Trong lòng sung sướng lượn mấy vòng trong toà soạn với
Nghê Tiểu Uyển, cảm thấy vừa làm được một việc tốt, việc vủa lão Đường thế là
tạm ổn, thế cũng coi như là tu hành thiện tích đức, có một câu nói thế nào nhỉ?
Tướng quân không yêu binh sĩ không phải là tướng quân tốt, người bố không
thương con trai không phải người bố tốt...
Nghê Tiểu Uyển đi trước mặt tôi, giới thiệu từng bộ
phận cho tôi, giọng nói bình tĩnh dịu dàng, hơn nữa rất ngọt ngào, nghe rất dễ
chịu. Tôi đi đằng sau cô ấy, nghe giọng giới thiệu êm tai của cô ấy, ánh mắt
toàn liếc về phía lưng và eo cô ấy. Tôi rất muốn giả bộ làm người nghiêm chỉnh,
nhưng không thể phủ nhận rằng, eo của Nghe Tiểu Uyển rất là hấp dẫn, mái tóc
dày xoã xuống bờ vai nhỏ nhắn, hai cánh tay bê tài liệu vươn về phía trước,
càng làm nổi rõ sự mảnh mai, yểu điệu của bờ eo.
“Anh Lại, đây là bộ phận tin tức xã hội.”
“Vâng.”
Nghê Tiểu Uyển mặc một chiếc áo sơ mi ôm tay lửng màu
xanh lam nhạt, rất mỏng, mỏng đến nỗi tôi đi đằng sau mà có thể thấp thoáng
nhìn thấy móc áo chíp bên trong.
“Anh Lại, đây là phòng tổng biên tập.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Tôi cố gắng trợn mắt lên nhìn cái móc áo trong lẫn áo
sơ mi của Nghê Tiểu Uyển, nhưng công lực không đủ, không thể mở móc ra được,
thế là sức chú ý của tôi chuyển xuống dưới, thưởng thức bờ eo của cô ấy.
“Anh Lại, đây là bộ phận tin tức kinh tế.”
“À vâng tôi hiểu, cảm ơn nhiều.”
Tôi đáp qua loa, tâm tư hoàn toàn bay lên chín tầng
mây, eo của Nghe Tiểu Uyển thực sự rất đẹp, tôi tự đo bằng mắt, bao nhiêu nhỉ?
Bây giờ là thời đại dinh dưỡng thừa mứa, eo của con gái... được thế này đúng là
hiếm có.
“Anh Lại, đây là bộ phận tài chính, chúng ta lĩnh
lương ở đây.”
“Ha ha,