
vậy sao?”
So với chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt và bờ eo
nhỏnhắn yêu kiều thì bên dưới còn hoàn mĩ hơn, Nghê Tiểu Uyển là một cô gái rất
biết cách ăn mặc phối đồ, cô ấy mặc một chiếc quần ống đứng cạp trễ màu trắng
ôm vào một bờ hông cũng cực kì đầy đặn, rất giàu tính đàn hồi.
“Anh Lại, đây là ban văn nghệ.”
“À ở đây hả.”
Trong đầu tôi toàn những hình ảnh tuyệt đẹp, một bờ
hông thật là hoàn mĩ và hấp dẫn, hơn nữa theo từng cử động của Nghê Tiểu Uyển,
bờ hông mềm mại khẽ đánh sang hai bên, biên độ không lớn lắm nhưng rất chất,
làm người ta liên tưởng mơ màng!
“Anh Lại, anh nhìn xem, anh cảm thấy bộ phận văn nghệ
thế nào?”
“Tốt, rất tốt, rất cong.”
“Cái gì?”
Câu hỏi đầy nghi ngờ của cô âý làm tôi choàng tỉnh:
“Hả? À! Không phải! Ý tôi là tôi quá thích chỗ này!” Tôi cười, toát mồ hôi hột,
tim đập chân run, tôi sắp bị Parkinson[1'> đến nơi
rồi.
[1'>
Là một bệnh rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương, làm suy yếu khả
năng vận động, lời nói và các chức năng khác
Nghê Tiểu Uyển hình như nhận ra điều gì, liếc nhanh
một cái ra đằng sau mình rồi lại nhìn tôi, hơi đỏ mặt, ánh mắt thoáng vẻ giận
dữ.
Thôi xong rồi, còn phóng viên tài năng gì nữa! Chắc ấn
tượng đầu tiên mà tôi để lại cho Nghê Tiểu Uyển là một tên dê cụ trên xe điện
quá...
Chúng tôi vào ban văn nghệ, khi Nghê Tiểu Uyển giới
thiệu, mấy biên tập viên đều dứng dậy bắt tay với tôi, sau một hồi giới thiệu
làm quen đơn giản, chúng tôi ra khỏi ban văn nghệ, tôi bảo Nghê Tiểu Uyển nói
với chủ nhiệm Đồ, ngày mai tôi đi làm, hôm nay về nhà chuẩn bị.
Thái độ của Nghê Tiểu Uyển có hơi lạnh lùng, điều đó
cũng không có gì lạ, ai bảo tôi không cẩn thận như thế. Nhưng tôi cũng không
muốn tiếng xấu của mình bị Nghê Tiểu Uyển lan truyền khắp toà soạn, thế là tôi
cẩn trọng hỏi xin số điện thoại của cô ấy, mượn cớ là có vấn đề cần thỉnh giáo.
Tuy rất không bằng lòng nhưng Nghê Tiểu Uyển vẫn cho tôi số điện thoại của cô
ấy, chắc cô ấy cũng biết, tôi đã hỏi trực tiếp thì cô ấy không thể từ chối
được, dù gì sau này cũng cùng làm việc một nơi, phải gặp nhau hàng ngày, hơn
nữa muốn biết số điện thoại cô ấy quá đơn giản với tôi.
Một cô gái cũng thông minh đấy.
Ra khỏi toà soạn, tôi lập tức gửi tin nhắn cho Nghê
Tiểu Uyển, đại khái giải thích lúc nãy tôi bất lịch sự vì đã lơ đãng, lơ đãng
vì con chó yêu của tôi bị ốm nặng, mấy hôm nay tôi luôn chăm sóc nó, nên bản
thân tôi cũng không được khoẻ, không ngừng sốt nhẹ, cả người cứ mơ mơ màng
màng, xin cô ấy tha lỗi.
Tôi nghĩ, mình sốt nhẹ có thể giải thích việc tại sao
lại nói năng linh tinh, hơn nữa thêu dệt ra một chú chó yêu làm nguyên nhân dẫn
đến mọi việc sẽ càng thể hiện được tôi là một người có trái tim đầy yêu thương,
người đàn ông có trái tim đầy tình yêu ít nhiều cũng khiến con gái có cảm tình.
Đợi một lúc mà không thấy hồi âm, lòng tôi cũng nguội
lạnh, chắc là đắc tội nặng với cô nàng Nghê Tiểu Uyển này rồi. Đúng lúc tôi
đang định lên xe về nhà thì di động đổ chuông không ngờ là Nghê Tiểu Uyển gọi
tới!
“Alô, Lại Bảo phải không?”
Lúc nãy còn luôn mồm anh Lại, anh Lại, có thể thấy
trong giọng nói của Nghê Tiểu Uyển vẫn có chút không vui, gọi thẳng tên tôi,
nhưng giọng nói lại hơi gấp gáp.
“Là tôi, cô Nghê ạ?” Tôi cố giữ giọng điệu khách sáo,
có chút nghi hoặc, cô ấy gọi điện chắc không phải để mắng tôi chứ?
“Lại Bảo, tôi hỏi anh, chó nhà anh mắc bệnh Carre ở
chó hả? ” Nghê Tiểu Uyển đúng là rất lo lắng.
Không có thời gian suy nghĩ, tôi đành trả lời
luôn: “Ừ sao cô biết.”
“Dạo này bệnh Carre trên chó rất hoành hành! Đôn Đôn
của tôi đợt trước... ” Nghê Tiểu Uyển nói đến đó, giọng nói trở nên đau khổ,
rồi đột nhiên gấp gáp, “Lại Bảo, chó của anh bệnh mấy hôm rồi?”
Thực ra tí thì tôi phì cười, Đôn Đôn nhà cô ấy á? Ha
ha, quen tai ghê, nhưng vẫn rất thâm trầm: “Chưa lâu lắm, mới có ba ngày thôi,
nhưng có vẻ rất nghiêm trọng.” Nói thực, bệnh Carre trên chó là bệnh gì tôi
hoàn toàn không biết, nhưng đến nước này chỉ có thể nói tiếp thôi, con người
không phải đều vậy sao, có lúc nói dối một điều gì đó thì sẽ phải dùng một trăm
lời nói dối để che giấu.
“Ba ngày à, vậy vẫn chưa nghiêm trọng!” Nghê Tiểu Uyển
lo lắng nói, “Tôi biết chữa thế nào, anh đừng dưa đi bác sĩ thú ý bừa bãi, có
bác sĩ thú ý trị bừa đấy! Anh nghe nhé, uống nhân tố chuyển dịch, một ngày hai
viên, tiêm kháng sinh Azithromycin, tiêm bột hiệu quả tốt hơn tiêm nước, thêm
Ribavirin, tiêm thêm mũi hạ sốt, có thể hoà vào nhau, khi bệnh nặng một ngày có
thể tiêm hai lần, thôi thôi! Tôi sợ anh không nhớ hết, để tôi nhắn tin cho
anh!”
...Tôi nghe mà ù ù cạc cạc, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì
thì Nghê Tiểu Uyển đã cúp máy rồi.
Tin nhắn đến rất nhanh, kín đặc một đống chữ, có rất
nhiều thuật ngữ chuyên môn, đoạn cuối còn an ủi tôi mấy câu, nhắc tôi bị sốt
nhớ uống thuốc, uống nhiều nước rồi nghỉ ngơi...
Ha ha, vốn chỉ dùng chó làm cái cớ, bây giờ tôi lao
vào nòng súng rồi! Vì chơi với Thịt Chó nên tôi ít nhiều cũng hiểu tình cảm của
những người nuôi đối với chó, nhìn xem, cô nàng