
ồm, hoàn toàn không biết tại sao
mình lại bị đòn.
“Bảo, anh có hỏi Tiểu Văn sau này có dự định gì
không?” Tiểu Phấn nhìn tôi, “Vẫn tiếp tục lang thang sao?”
Tôi sững sờ, nói thực tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện này, nói cách khác trong tiềm thức tôi cảm thấy, sau này Tiểu Văn có dự
định gì cũng không liên quan đến tôi, dù gì tôi và cô ấy cũng không thể phim
giả tình thật, lấy cô ấy về nuôi đến già chứ?
Theo một ý nghĩa nào đó tôi là đàn ông đã có vợ!
“Tiểu Văn á? Mọi người quen cô gái đang hát kia à?”
Nghê Tiểu Uyển ngồi cạnh hỏi.
Không đợi người khác mở miệng, lão Đường kéo Tiểu Uyển
một chút rồi ghé sát tai cô ấy kể lể, tôi ngồi cạnh nghe được đại khái, lần này
lão Đường rất cẩn trọng không nói năng lung tung, thêm mắm dặm muối, ngược lại
còn kể rất cảm xúc làm Tiểu Uyển cũng hơi xúc động.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, Tiểu
Văn xuống sân khấu tới chỗ chúng tôi.
“Em đã thu xếp xong rồi, đồ đạc không nhiều lắm, có xe
không anh?”
Tôi gật đầu chỉ Thịt Chó: “Anh đưa tài xế tới rồi, yên
tâm đi.”
Tiểu Văn khẽ cười với Thịt Chó: “Cảm ơn anh Nhục.” Nói
đoạn quay sang nhìn tôi rồi quay lại, “Em lên sân khấu đây, hôm nay em đã nói
với ông chủ rồi, hát ba bài nữa là xong thôi.”
Tôi gật đầu, Tiểu Văn mỉm cười chào mọi người rồi đứng
dậy.
“Là sao?” Tiểu Văn vừa đi Thịt Chó liền trợn mắt nhìn
tôi.
Tôi cười lấy lòng: “Anh Nhục, là thế này, Tiểu Văn
phải chuyển nhà nên muốn mượn em Hummer của anh chuyển ít đồ, Tiểu Văn cũng nói
rồi, không nhiều đồ đâu mà.”
Lão Đường ngồi cạnh chõ mồm vào: “Chuyển đi đâu?”
Tôi hơi ngập ngừng, thầm chửi rủa con lợn lắm mồm này
trong lòng rối rít như muỗi kêu: “Nhà tớ.”
Lão Đường đập bàn cái chát: “Tớ biết ngay mà!”
Tiểu Phấn và Thịt Chó cũng nhìn tôi như nhìn quỷ. Nhìn
một hồi, Thịt Chó ghé sát lại khẽ hỏi: “Bố Bảo, nhà bố… còn chứa được nữa sao?”
Tiểu Phấn không khách sáo: “Thế là thế nào? Bảo! Anh
phải giúp Tiểu Văn, đừng có mà có ý gì khác đấy!”
Tôi vội vàng xua tay, báo cáo tình hình trong nhà, nhà
tôi hiện nay không có ai, hoàn toàn có thể cho Tiểu Văn vào ở, giả vờ chúng tôi
đang sống chung để che mắt bố mẹ cô ấy sắp về nước. Tôi giấu nhẹm chuyện với
Mạt Mạt, chuyện này không thể nói ra được, đăng kí kết hôn á? Để đám cặn bã này
nghe được thì nửa đời sau của tôi coi như hủy hoại rồi.
Tiểu Phấn nghe xong thở dài: “Nhà không có ai á? Chỉ
có cô ấy và anh thôi à? Haizz, em thật sự không yên tâm.”
Tôi cáu: “Tiểu Phấn! Em nói thế làm tổn thương anh
quá, Tiểu Văn đang mang thai, anh có thể làm được gì chứ? Bộ anh là cầm thú
sao?”
“Đàn ông các người chính là cầm thú! Hứng nổi lên thì
không bằng cả cầm thú, có chuyện gì là không làm được?” Tiểu Phấn lớn tiếng
phản bác, vừa nói mắt còn liếc Thịt Chó một cái đầy ý nghĩa.
Tôi sững người, lẽ nào…
Lão Đường cũng nhìn thấy liền nổi hứng, há miệng chó
ra bắt đầu khạc ngà voi: “Thịt Chó, cậu không thế chứ?”
Thịt Chó nổi điên giơ tay ra vẻ định đánh, lão Đường
co rúm lại núp sau lưng Tiểu Phấn.
“Mọi người nói gì vậy?” Tiểu Uyển chớp mắt, không
giống đang giả bộ, mà thực sự không hiểu, nhưng cô ấy lập tức phấn khởi tròn
mắt nhìn tôi: “Lại Bảo, Tiểu Văn đó là bạn gái anh à? Xinh thế!”
Tôi đần người, toát mồ hôi hột: “Tiểu Uyển, vừa rồi
anh nói nhiều thế em không nghe à?”
Tiểu Uyển lắc đầu: “Em nghe Tiểu Văn hát, hay ơi là
hay!”
Một em tóc vàng hoe trăm năm khó gặp sao lão Đường lại
vớ được nhỉ!
Khi Tiểu Văn hát xong, chuyện chuyển nhà về cơ bản
cũng được mọi người đồng ý, Tiểu Phấn nhắc đi nhắc lại phải giúp người làm vui
đừng để đến lúc lại thành giúp người gây họa. Tôi gật đầu lia lịa, cuối cùng bị
nói nhiều bực quá mới bảo để ngày mai Tiểu Phấn cùng tôi đến bệnh viện làm phẫu
thuật thắt ống tinh, Tiểu Phấn phản pháo một câu làm tôi chết nghẹn.
“Thế tối nay tính là của ai?”
Trời ơi! Cứ như Tiểu Văn chuyển tới nhà tôi là chắc
chắn tôi sẽ ra tay không bằng! Thế là ý gì? Tiểu Văn có thể cho tôi cơ hội sao?
Đúng là!
Chúng tôi đang nói chuyện thì Tiểu Văn cầm ghita bước
tới, gật đầu với chúng tôi, ý bảo có thể đi được rồi.
Mọi người đứng dậy ra khỏi Thông Thiên, lão Đường hỏi
Tiểu Văn có nhiều đồ không, có cần cậu ta gọi khuân vác đến không, Tiểu Văn đáp
ít thôi, chỉ có một cái hòm, hai cái túi, tiện lắm.
Tôi tự hỏi: Sao lão Đường lại đột nhiên lên cơn tốt
bụng, sẵn sàng giúp đỡ cả cô gái mình không xơ múi được gì?
Lão Đường quay sang nhìn tôi cười đểu: “Nếu không
nhiều đồ thì tớ và Tiểu Uyển không đi nữa, tớ đưa Tiểu Uyển về nhà thăm Đường
Đường, cậu cũng biết tình cảm của tớ với Đường Đường đấy, trái tim đầy yêu
thương của tớ…”
“Cút!” Tôi giơ chân cho một đạp.
Lão Đường nhanh nhẹn nhảy lùi, mông rơi vào đúng cái
đầu gối đã giơ sẵn của Thịt Chó, đau nghiến cả răng, Thịt Chó đứng sau cười
nham hiểm, “Thế gọi là chân trước dễ tránh, gối sau khó phòng!”
Lão Đường kêu than: “Thịt Chó, đồ súc sinh! Á… cái
mông của tôi…” Vừa nói vừa bước mấy bước về phía Tiểu Uyển, kéo tay cô ấy,
“Chúng ta đi! Tránh xa chốn giang hồ phân tranh này, trở về Đào hoa