
Không ngờ bên đó giọng nói còn lớn hơn giọng tôi:
“Shit! Vẫn còn ngái ngủ à! Anh chưa dậy à?”
Tôi rùng cả mình, là Mạt Mạt! Đầu óc tôi vẫn hơi rối
loạn, tôi buột miệng hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Gọi anh dậy chứ làm gì! Đi đăng kí! Em mời!” Giọng
Mạt Mạt nghe rất vui vẻ rạng rỡ.
Tôi thấy hơi váng đầu, đây là Mạt Mạt thật sao? Tất cả
mọi chuyện tối qua… đều là giả sao? Tôi nhớ cô ấy trách móc oán hận tôi một
hồi, mấy tin nhắn đó vẫn còn trong điện thoại, tôi còn chưa tỉnh rượu, mọi thứ
còn sờ sờ trước mắt, làm tôi đến giờ tâm trạng vẫn còn buồn bã hụt hẫng đây,
sao cô ấy lại như không có chuyện gì xảy ra được? Bỏ qua những cái khác, chí ít
cô ấy cũng phải cho tôi thời gian thích ứng chứ, lòng tôi vẫn còn đang Đông tà
Tây độc, Mạt Mạt bên đó đã nhí nhố như Chu Bá Thông rồi!
Thấy tôi mãi không nói gì, Mạt Mạt cuống lên: “Bảo,
không phải anh định nuốt lời chứ? Anh dám à! Vĩ nhân đã nói rồi, đàn ông nói
lời không giữ lời thì không xứng hai lạng thịt đó đâu!”
“Mạt Mạt, anh không nuốt lời, anh muốn hỏi em, rốt
cuộc em muốn làm gì?” Tôi buồn nên những lời hỏi ra nghe cũng buồn buồn.
Giọng Mạt Mạt hơi ngập ngừng: “Cái gì mà làm cái gì?”
“Bây giờ đột nhiên em chơi trò kết hôn với anh, trước
khi kết hôn lại giao hẹn trước chuyện li hôn, tối qua còn nhắn tin nói những
lời làm anh đau lòng gì mà dùng thân thể báo đáp! Em muốn làm gì? Anh giúp em
vì điều đó sao? Em dụ anh tỏ tình với em mấy lần rồi, sau đó vừa ám thị vừa nói
không được, em coi anh là trò đùa của em à?”
“Bảo, anh nghe em nói…” Hình như Mạt Mạt hơi sợ rồi.
Tôi hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội mở miệng: “Tối
qua em chạy cái gì? Anh sẽ ép em sao? Hại anh nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài,
anh lo cho em em biết không hả? Được! Anh không trách em, nhưng em đã chạy rồi
còn nói với anh đến lúc đó sẽ trao cho anh, em nghĩ anh là loại người gì? Sao
em có thể nói như vậy được? Thế nào gọi là dùng thân thể báo đáp anh!... Trong
hợp đồng của em không có điều khoản này, nếu nói lời không giữ lời thì làm thế
nào?”
… Bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, tôi như
có thể nhìn thấy vẻ sững sờ của Mạt Mạt. Mấy giây sau, một tiếng sư tử hống
vang lên: “Anh là đồ con lợn!”
Tôi cười nhăn nhó, thực ra tôi thực sự định bùng nổ,
nhưng hét đến cuối bản thân tôi cũng không biết có nên nói rõ ra tất cả không,
có thể tôi rất sợ tôi và Mạt Mạt ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa, chuyện
kết hôn li hôn chẳng qua chỉ là hoàn thành một tâm nguyện của tôi mà thôi, đúng
vậy, tôi thích Mạt Mạt, nên đợi đến khi li hôn, đợi đến khi Mạt Mạt biến mất
trong biển phụ nữ mênh mông, chí ít tôi và cô ấy đã từng là vợ chồng…
Tôi dậy đánh răng rửa mặt cạo râu thay quần áo, Mạt
Mạt đã nói phải thay bộ đồ bảnh một chút, đăng kí phải chụp ảnh. Tôi thầm quyết
định, khi nào cầm được giấy đăng kí kết hôn, tôi sẽ coi nó là một cuốn album
ảnh để làm kỉ niệm, cũng coi như lưu giữ được một bức ảnh chụp chung với Mạt
Mạt, thú thực quen nhau bao năm như vậy, ngoài ảnh tốt nghiệp trung học tôi và
Mạt Mạt chưa bao giờ chụp chung với nhau.
Ở chỗ hẹn, tôi uống một bình trà xanh cho tỉnh rượu,
hút thuốc liên tục, lại còn thấy buồn nôn, bia uống tối qua chắc không quá hạn
chứ?
Từ xa tôi đã thấy Mạt Mạt xách một chiếc túi màu xanh
hoa trắng rất to bước tới, mái tóc dài chấm vai buộc hai bên để xuôi trước
ngực, cô ấy đeo một chiếc kính râm che hết gần nửa khuôn mặt, nhìn thấy tôi
khóe miệng nhếch lên, tung tăng đi tới, cũng không sợ trong quá trình tung tăng
chiếc váy chỉ ngắn đến đùi đó bị tốc lên theo, thấp thoáng bóng xuân quang.
Tới trước mặt tôi, Mạt Mạt nhảy bộp một cái lại gần
tôi, hớn hở lúc lắc đầu: “Hi!”
Nhìn Mạt Mạt một lượt từ đầu tới chân, tôi không thể
không công nhận cô ấy như vậy rất đáng yêu, hơn nữa tinh thần đã hoàn toàn trở
lại bình thường, bộ dạng nhìn tôi cười cợt tươi rói đó khiến tôi hơi mơ hồ,
chuyện tối qua đã thực sự xảy ra ư, hay là tôi uống say tưởng tượng ra?
“Được đấy, rất đẹp trai! Anh diện đồ lên trông cũng
không tệ!” Mạt Mạt chép miệng gật đầu, lại còn giơ tay xoa đầu tôi.
“Em đã nhìn thấy anh nude mấy lần rồi?” Tôi phản pháo.
“Anh chết đi!”
Tôi mỉm cười, liếc mắt ngắm nghía cô ấy, miệng hỏi:
“Em đi dự party à, hay là đến đăng kí?”
“Dù gì cũng là lần đầu kết hôn mà, trang trọng một
chút mới tốt. Không thể quá tùy tiện được.” Mạt Mạt phóng khoáng vỗ vai tôi,
“Đi nào, chúng ta kết hôn đi! Em mời!”
Ở cục Dân chính.
Người đi đăng kí rất đông, hết đôi này đến đôi khác,
không quen biết gì nhưng cũng mỉm cười chào nhau, trên gương mặt những cô gái
đó đều ngời vẻ đắc ý vì tìm được phiếu cơm cả đời, trên mặt các chàng trai đều
có vẻ thản nhiên sống thì có gì vui, chết thì có gì khổ.
Lĩnh tờ bảng biểu xong, tôi và Mạt Mạt ngồi sang một
bên bắt đầu cùng điền.
Cả hai đều là lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm gì
nên lúc điền cả hai phải dừng lại hỏi nhau liên tục.
Đang viết thì Mạt Mạt ngồi đối diện bỗng ngẩng đầu
lên, khẽ hỏi: “Bảo, anh… đã nghĩ kĩ chưa?”
Tôi ngẩng lên hơi sững người, lúc này sợ nhất là bị
nghi ngờ,