
chưa tắt, cô nàng Mạt Mạt này đúng là hại chết người mà! Không nói nữa,
bật máy tính mở file ra, hôm nay lâm hạnh em nào đây?... Em này đi!
Đúng lúc này chiếc di động đặt trên bàn máy tính đột
ngột réo ầm lên. Có tin nhắn. Tôi mở ra đọc, là Mạt Mạt.
“Bảo, em đến rồi, anh không cần lo lắng.”
Đến rồi thật chứ? Đến rồi thì tốt, tôi thật sự lo sáng
mai cảnh sát đến tìm tôi hỏi chuyện đây. Không đợi tôi trả lời, tiếng chuông
lại vang lên, thế là không thèm bận tâm đến cái máy tính, tôi tiếp tục nhấn nút
đọc, nghe tiếng kêu nũng nịu trong loa phát ra.
“Bảo, em hy vọng anh có thể hiểu em, em không phải
không tin anh, em chỉ sợ thôi. Em không biết mình có thể thực sự đối diện với
anh được không. Chắc chắn anh rất giận em đúng không?”
Trong máy tính đang kêu hự hự.
“Có lẽ em say thật, em gần như đã quyết tâm rồi, nhưng
em vẫn chạy trốn, vì em không biết làm vậy là đang làm tổn thương chính mình
hay làm tổn thương anh, Bảo, em không thể làm anh tổn thương.”
Trong máy tính đang rên rỉ kêu.
“Em từng nghĩ đến chuyện nói tất cả với anh, Bảo, anh
dùng một cuộc hôn nhân giúp em, em biết điều đó có ý nghĩa gì, em cũng biết…
anh thích em, đúng không? Nhưng Bảo ạ, anh thích em trước kia hay là em bây
giờ? Anh sẽ nói đều thích phải không? Nhưng anh chẳng hiểu gì về em bây giờ
cả.”
Trong máy tính giờ đang gào lên.
“Em chỉ có thể nói, dù thế nào chúng ta kết hôn cũng
chỉ là đóng kịch, thật đấy, hơn nữa sẽ kết thúc rất nhanh, em sẽ không tiếp tục
ảnh hưởng đến cuộc sống của anh nữa, chắc chắn đấy! Có lẽ khi chúng ta li hôn,
em sẽ nói cho anh nghe tất cả, nhưng bây giờ không được, em không biết nếu anh
không giúp em, em sẽ làm thế nào.”
Trong máy tính đang kêu khóc.
“Bảo, đừng giận em, nói thực bây giờ em thấy hơi hối
hận, nhưng em không thể về chỗ anh, em không thể đối diện với anh được, nhưng
em nghĩ em bằng lòng, khi tất cả kết thúc, em sẽ trao mình cho anh, em sẽ báo
đáp anh bằng chính mình.”
Trong máy tính đang rú lên.
“Bảo, ngày mai em sẽ gọi điện cho anh, chúng ta đi
đăng kí được không? Anh sẽ không vì chuyện tối nay mà từ chối em đúng không? Em
xin anh, hãy để em cầm được giấy đăng kí kết hôn đã, thực sự không được em sẽ
đi tìm anh, nếu không em sẽ chỉ gặp lại anh vào ngày chúng ta li hôn, lúc đó em
sẽ ở bên anh, không trốn chạy nữa, em sẽ nói hết cho anh nghe, cũng sẽ trao hết
cho anh, được không anh?”
Tôi đạp mạnh vào cái CPU. Đầu tôi sắp nổ tung rồi.
“Bảo, xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, em muốn yên
tĩnh một chút, ngày mai em sẽ gọi cho anh.”
…
Không còn tin nhắn nào được gửi đến nữa, loa máy tính
cũng im lặng. Màn hình đen ngòm.
Tôi không gọi cho Mạt Mạt, tôi biết cô ấy nói muốn yên
tĩnh một chút thì chắc chắn sẽ tắt máy. Đọc lại từng tin nhắn lần nữa, lòng tôi
rất bức bối.
Nói thực, nếu khi đọc tin nhắn bên tai bật bài Ngày đó
của Dương Khôn có lẽ tôi sẽ bật khóc, nhưng đọc những dòng tin nhắn buồn thương
như vậy mà lại nghe tiếng rên rỉ trong phim AV (adult video) thì đúng là khiến
toàn thân tôi hết sức khó xử!
Tôi đứng dậy, đằng nào cũng hơi say, tôi lấy bia trong
tủ lạnh ra, một hơi là một lon, mở tiếp! Uống tiếp! Tôi biết không uống say thì
tôi không thể nào ngủ được.
Tôi lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ
màng màng mở mắt ra, hôm qua uống nhiều quá, thái dương của tôi giật lên từng
hồi một cách hết sức quy luật như nhạc Jazz.
Tôi cầm điện thoại lên a lô một tiếng, giọng nói lành
lạnh của Tiểu Văn vọng tới: “Anh vẫn chưa dậy à?”
Hỏi thăm nghe ấm lòng quá, cảm giác như chúng tôi là
người yêu đã rất quen thuộc của nhau, tôi vật vã nghiêng người, đè điện thoại
xuống dưới, mơ mơ hồ hồ trêu: “Có chuyện à? Mẹ nó?”
Đầu bên kia im lặng, tiếp đó Tiểu Văn nói: “Anh lại
đùa em rồi…” Xem ra cô nàng này vẫn chưa quen.
“Có chuyện gì thế?” Tôi nghiêm túc hỏi.
“Hôm nay anh đến đón em à?” Nghe giọng Tiểu Văn như
vừa thở phào nhẹ nhõm, vẫn dịu dàng như thế, “Tối nay em đi hát ở “Thông
Thiên”, anh đến được không? Sau đó cùng về nhà em lấy đồ.”
Thông Thiên? À, tôi biết rồi, tuy tôi chưa đến nhiều
nhưng cũng biết vì mỗi lần lão Đường thất tình đều đến đó uống rượu, có một lần
trong một tuần đi tám lần.
“Được.” Tôi đồng ý.
Tiểu Văn ngập ngừng mãi không cúp máy, cứ ậm ừ mất một
lúc, cuối cùng mới hỏi: “Vậy… phòng em anh đã chuẩn bị chưa ạ?”
Ha ha! Tôi biết cô nàng này đang lo lắng chuyện gì mà.
“Sắp xếp xong rồi! Khóa cửa thay cho em một chiếc khóa đồng nặng hơn bốn cân,
có chòi canh, có lan can, xung quanh còn có hàng rào điện, quanh cửa chôn đầy
địa lôi, còn mượn hai con chó Ngao Tây Tạng của anh Nhục em canh cửa nữa, em
yên tâm chưa.”
Tiểu Văn bật cười: “Em không có ý đó, tóm lại là cảm
ơn anh, Lại Bảo.”
Bên đó vừa cúp máy, tôi liền vứt điện thoại sang một
bên ngủ tiếp, không ngủ được cũng không muốn dậy, tối qua uống rượu, lại bực
mình, cả người tôi từ trong ra ngoài đều khó chịu chết đi được.
Vừa nhắm mắt chưa được hai phút, cơn đau đầu bắt đầu
thuyên giảm thì điện thoại lại kêu. Tôi sôi máu!
“Ai đấy? Ai?” Tôi tức giận gào lên.