
m quan nhà một vòng cho quen, đợi
cô ấy tắm xong tôi cũng tranh thủ dội nước mấy phát, sau đó hai chúng tôi ngồi
trên sofa trong phòng khách nói chuyện.
Tóc Tiểu Văn còn ướt, cô ấy mặc một chiếc áo rộng kiểu
truyền thống, nhìn phong cách và hoa văn thì hình như là áo của Xi Shuang Ban
Na. Trên cổ đeo một chiếc dây chuyền rất tinh tế, cơ thể phảng phất hương thơm
sau khi tắm.
Lòng tôi không chút tạp niệm, thật đấy, tôi mà nói dối
thì tôi là con cún.
Một phần vì không nghĩ đến chuyện đó, phần khác là vì
có gánh nặng tâm lí rất lớn, theo lí mà nói nếu có xảy ra chuyện gì thật thì cũng
không phải là không thể, mềm không được còn có rắn nữa kia, nhưng bây giờ Tiểu
Văn đang mang bầu, nhỡ làm gì thật tôi bị đeo bám thì sao, phim giả tình thật
lại nảy ra trò mua một tặng một thì đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nói thực
nhé, khi tôi tìm vợ, cô ấy có còn gin hay không tôi chẳng quan tâm, tâm lí coi
trọng trinh tiết phụ nữ của đàn ông đúng là tư tưởng chỉ cho quan đốt lửa,
không cho dân thắp đèn điển hình, nhưng nếu cưới một người đang mang thai con
người khác thì… chuyện đó tôi khó lòng chấp nhận được, tôi đoán chắc các anh em
nam giới chẳng có mấy người cao thượng được đến thế. Đàn ông mà, giữa đường
thấy chuyện bất bình thì hét lên một tiếng vậy thôi, lúc cần ích kỉ phải ích
kỉ, chuyện đó cũng không thể trách cứ chúng tôi được.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Tiểu Văn co chân ngồi lọt thỏm
trên ghế sofa, hai tay ôm gối nghiêng đầu hỏi tôi.
Ôi mẹ ơi, đáng yêu quá, tí nữa thì lật đổ hết hàng
loạt suy nghĩ vừa rồi của tôi.
“Không có gì, anh đang nhìn cái dây chuyền của em, em
tự làm à?” Tôi nhìn sang chỗ khác, chỉnh đốn lại tư duy của mình, tôi tuyệt đối
không thể bị khuất phục được, chưa biết chừng tiểu Văn chuyển tới nhà tôi với
mục đích gì bí mật cũng nên! Nhỡ cô ấy vì đứa con mà quyến rũ tôi thì sao? Kiềm
chế! Phải kiềm chế!
Tiểu Văn cười híp mắt: “Ừ, đây là món đồ đầu tiên em
tự tay làm, đeo mấy năm rồi.”
Lúc này tôi mới ngắm kĩ, đó là một chiếc dây tết kiểu
Trung Quốc màu đen có gắn ba viên ngọc nhỏ mang phong cách gốm sứ Trung Hoa
điển hình, bên trên còn ẩn hiện hoa văn như totem. Có điều ba viên ngọc này
đang đậu ở một vị trí hết sức nhạy cảm, tôi không dám lại gần xem.
“Trông rất đẹp.” Tôi cười ngu ngơ.
Tiểu Văn gật đầu, tự cúi xuống ngắm dây chuyền, “Anh
nhìn đi, thời gian em làm chiếc dây này chính là quãng thời gian em chẳng muốn
gì cả, chỉ muốn mình sống, em cảm thấy mình giống như đồ gốm, nhìn bề ngoài có
vẻ cứng rắn nhưng thực ra lại rất dễ vỡ. Em làm hai chiếc, một chiếc tự mình
đeo, một chiếc dành cho người đàn ông yêu em mà có thể em sẽ gặp được trên
đường đời, em chỉ nghĩ để những thứ dễ vỡ ở vị trí gần trái tim là có thể được
bảo vệ chăng, ha ha.”
Vừa nói Tiểu Văn vừa sịt mũi, hình như cô ấy đã tự
khiến mình trở nên buồn bã.
Đầu óc tôi vẫn còn váng vất, đang cố gắng suy nghĩ rõ
ràng nên buột miệng hỏi một câu rất đáng ghét: “Chiếc còn lại đâu?”
“Chôn rồi.” Tiểu Văn cũng buột miệng trả lời không
buồn suy nghĩ.
Nói xong cô ấy sững ra, tôi cũng ngẩn người. Không khí
xung quanh dường như cũng ngẩn ra.
“Hi hi, nói chuyện này làm gì?” Tiểu Văn hất tóc, cố
che giấu sự thương cảm của mình trong ánh mắt, cố nở nụ cười với tôi, “Kể cho
em nghe chuyện của mấy anh đi, em cảm thấy mọi người rất thú vị!”
Tôi cũng gượng cười nhưng câu trả lời của Tiểu Văn lại
xuyên thẳng vào lòng tôi, thú thực ý nghĩ đầu tiên của tôi là người đàn ông sở
hữu chiếc dây chuyền của Tiểu Văn, cũng có thể chính là bố đứa bé trong bụng cô
ấy… đã chết.
Lúc đó vốn đã rất muộn rồi nhưng Tiểu Văn không có ý
muốn đi ngủ, tôi cũng ngại không nói, hai chúng tôi ngồi trò chuyện vẩn vơ trên
ghế sofa, chủ đề quanh đi quẩn lại chỉ xoay quanh lí lịch trích chéo của mấy
thằng bọn tôi, tôi tưởng chúng tôi sẽ nói đến phát mệt rồi chúc nhau ngủ ngon,
ai ngờ Tiểu Văn càng nói mắt càng sáng, hay có lẽ lâu lắm rồi không có ai nói
chuyện như thế này với cô ấy chăng.
Nói tới đồ trang sức và phụ kiện, Tiểu Văn lại bắt đầu
phấn chấn, “Lại Bảo, có thể vào mạng không? Em muốn xem cửa hàng của em.”
Tôi đưa cô ấy vào phòng làm việc, may mà trước đó tôi
đã xóa sạch tất cả dấu vết mà Cao Lộ Khiết để lại, không thể nhìn ra sơ hở nào
nữa, tôi đưa laptop của mình cho Tiểu Văn.
Trong phòng ngủ, Tiểu Văn mở cửa hàng trên taobao của
mình ra, sung sướng giới thiệu từng món đồ cho tôi. Tôi giả bộ nhìn màn hình,
thực ra phần lớn thời gian tôi lén nhìn Tiểu Văn, bộ dạng vui vẻ phấn khởi của
cô ấy rất giống một đứa trẻ chưa hiểu sự đời. Có lẽ là do Tiểu Phấn ảnh hưởng
chăng? Sao tôi lại cảm thấy lòng chua xót.
Tự giới thiệu một hồi xong, Tiểu Văn ngẩng lên nhìn
tôi cười rồi chỉ vào tôi nói: “Lúc nãy anh tắm xong đi ra em nhìn thấy rồi, cảm
ơn anh luôn đeo nó.”
Tôi vô thức sờ lên cổ, ha ha, ý cô ấy nói chiếc dây ba
sợi lông vũ này ư. Nhìn vẻ mặt thuần khiết, ánh mắt trong trẻo của Tiểu Văn lúc
này, tôi bắt đầu thực sự tin rằng trên thế giới này có chuyện gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn rồi.
Nếu có n