
địch, tiêu diệt sơn tặc. Một hồi nguy cơ nội chiến như vậy bị trừ khử.
——————————————————-
“Như thế nào như thế? Như thế nào như thế á?” Âm thanh cứng cáp giờ phút này lộ ra vốn có một phần già nua.
“Chúng ta đều nghĩ Hoàng Thượng làm, nguyên tưởng rằng đã thành công
ly gián hai người, lại không nghĩ bị bọn họ liên hợp diễn trò làm cho
chúng ta khinh địch.”
“Không có khả năng, chúng ta phát động đến như vậy, bọn họ lúc ấy
không có khả năng thông đồng với nhau. Hơn nữa Hoàng Thượng biết được
Thư Khinh Thủy để Tư Mã Thiếu Nghệ chạy kinh ngạc là thật, tức giận cũng là thực, ta không có khả năng nhìn nhầm.” Người ngồi bên trên thanh âm
cất giấu khắc sâu không cam lòng.
“Nhưng xem Hoàng Thượng sắp xếp chúng nghị mấy ngày nay, là thật tâm
nhãn lý tín nhiệm Thư Khinh Thủy a. Chẳng lẽ tức giận là tức giận, tín
nhiệm cứ tín nhiệm?”
Thư Khinh Thủy bị giáng chức ngày ấy ta ở đó, lúc ấy hoàng đế liền
hỏi Thư Khinh Thủy ‘Vì sao không khuyên trẫm’, lúc ấy Thư Khinh Thủy đáp ‘Hoàng Thượng quyết tâm đã định, ta cần gì phải khuyên bảo’, khi đó cảm thấy một hỏi một đáp phi thường kỳ quái. Sau ngẫm lại, nghĩ Hoàng
Thượng sớm biết Thư khinh Thủy sẽ không đồng ý với ý tưởng của hắn. Ta
xem Hoàng Thượng tức giận, nói giận Thư Khinh Thủy kháng chỉ thả Tư Mã
Thiếu Nghệ, còn không bắng nói giận Thư Khinh Thủy giáp mặt không
khuyên, chuyển thân liền trực tiếp chính mình ý tứ tự làm, bức Hoàng
Thượng khong thể không buông tha cho quyết định của chính mình…”
Người phía dưới khe khẽ nói nhỏ, đồng thời tham khảo việc này các loại thần kỳ, bên ta các loại bất lợi.
“Đủ!” Người ngồi trên tức giận quát lớn.
Phía dưới người im lặng, sau đó có một người cẩn thận tiến lên, cúi
đầu nói: “Đại nhân, chúng ta trong triều có rất nhiếu cấp dưới đều bị
lấy cớ điều tra ra bên ngoài. Ngài nói, có phải hay không Hoàng Thượng
nhận thấy được có điều gì?”
Người ngồi trên âm trầm sắc mặt, trầm mặc không nói.
———————————————————————–
Bên kia hoàng đế cũng thập phần táo bạo.
“Cái gì tên là ‘Tự biết tội không thể tha, không dám phục chức’, cái
gì tên là ‘Nguyện vì Huyện thừa, cả đời ở lại trấn giữ Hoa Hoàn’ ?!”
Lý Hựu Đa khụ một tiếng, thanh thanh cổ họng, nói: “Hoàng Thượng, hẳn chính là ý tứ trên mặt chữ.”
“Trẫm biết trên mặt chữ có ý tứ gì!” Hoàng đế nội giận rống.
Hoàng đế rống xong. nhắm mắt yên tĩnh, nói: “Có phải hay không muốn bổn vương tự mình đi thỉnh hắn mới bằng lòng trở về?”
Lý Hựu Đa nói: “Hoàng Thượng, nếu ngài lấy thân phận ‘Bổn vương’ đi
thỉnh, đại nhân nhà ta, khụ tiền nhiệm, khẳng định sẽ không trở về.”
“Phanh” một tiếng, hoàng đế lại đập bàn: “Lớn mật! Hảo ngươi Lý Hựu
Đa, ở cùng Thư Khinh Thủy lâu, càng ngày không đem bổn vương để vào
mắt.”
Lý Hựu Đa bị hoảng sợ vội quỳ gối, vẻ mặt cầu xin thảm hề hề nói: “Tiểu nhân đều nói thật sự a.”
Hoàng đế xoay ngươi, đứng im một lúc lâu. Sau đó y nâng tay, mói: “Ngươi đứng lên đi.”
Lý Hựu Đa đứng lên, sửa sang lại quần áo, lại thở dài kiện lên trên
nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng, Thư đại nhân tất không phải làm khoan dung
muốn ngài đi thỉnh, chắc là hắn ở Huyện thừa bên kia cao hứng làm được,
không nghĩ trở lại. Cho nên thỉnh hay không thỉnh đều giống nhau. Không
bằng cho bên này có việc gấp liên quan đến hắn, có lẽ hắn sẽ trở lại.”
Hoàng đế tâm tư vòng vo vài cái vòng luẩn quẩn, trong lòng đã có chủ ý, “Hừ hừ” nở nụ cười lạnh.
Lý Hựu Đa ở một bên nghe phát lạnh. Trong lòng hắn mặc niệm: “Đại
nhân a, ta không phải có ý định muốn hại ngươi, thật sự là việc ở Hình
bộ nhiều lắm, ngươi mau trở lại a.”
Trong đình uyển Diêu gia sắc màu rực rỡ, lại là một năm cảnh xuân tươi đẹp.
Các nhà mang tiểu thư phu nhân mang theo nha hoàn đến tham gia mỗi
năm một lần phẩm hoa yến (tiệc thưởng hoa), uống trà nói chuyện phiếm
ngồi ngắm hoa, ý cười đều trong suốt. Duy chỉ có Diêu gia tiểu thư chân
chính ngồi trên một tảng đá lớn, ghét ghét không vui.
Tiểu thư Vương gia cầm điểm tâm lấy lòng nàng, cô nương Lý gia khen
mái tóc nàng xinh đẹp, tiểu muội Trương gia muốn đưa nàng trâm hoa…
“Không biết Thư đại nhân thích ăn gì?”
“Về sau để tỷ tỷ mỗi ngày chải tóc cho muội được không?”
“Thư đại nhân nếu khen trâm hoa này đẹp, nên nói là tỷ đưa nha.”
Tiểu thư Diêu gia nhìn cái này lại nhìn cái kia, còn thật sự nói:
“Các ngươi không cần lấy lòng ta, sư phụ không bởi vì vậy mà thích các
ngươi.”
“Này…” Có người mặt đỏ bừng, có người chần chừ không chừng, mà có
người gan lớn nói thẳng: “Tỷ về sau giống mẹ đẻ thân tỷ tỷ đều đối với
muội tốt? Tỷ tỷ không tốt sao? Muội không thích tỷ tỷ sao?”
Tiểu thư Diêu gia lắc lắc đầu: “Ngươi đối đãi tốt, không phải vì
thích ta, là muốn lấy lòng sư phụ ta nên mới đối tốt với ta. Ngươi không chân chính thích ta, ta vì sao phải thích ngươi?”
Tâm sự bị tiểu hài tử vạch trần trắng trợn, đối phương lui từng bước, vẻ mặt xấu hổ chật vật.
“Bất quá điều này không trọng yếu.” Tiểu thư Diêu gia nở nụ cười
ngọt, “Sư phụ sẽ không thích ngươi.” Nàng nói, nụ cười còn mang theo hồn nhiên của cô gái.
Năm ấy, Diêu Ái mươi ba tuổi.
———————————————