XtGem Forum catalog
Khó Để Buông Tay

Khó Để Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324364

Bình chọn: 7.5.00/10/436 lượt.

vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại muốn gặp anh. Văn Thư đành phải gọi điện thoại.

“Bây giờ anh đang trên đường đến bệnh viện.” Cao Tử Quần nhíu mày.

Văn Thư an tâm thở ra: “Tiểu Tuyển muốn nói chuyện với anh.” Cô đưa điện thoại cho Tiểu Tuyển, cậu bé liền thoăn thoắt: “Bố, bao giờ thì bố đến.” Văn Tuyển vui vẻ nở nụ cười.

Không biết Cao Tử Quần đã nói gì, cậu bé cười khanh khách: “Dạ được, vậy bố đến nhanh chút nha.”

Văn Thư vuốt đầu con trai, nhìn vào khuôn mặt kia cô có chút thất thần.

Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Văn Thư ra đón anh. Từ xa nhìn anh, ngược sáng, thân ảnh cao lớn tuấn tú trước mắt và hình ảnh trong trí nhớ kia dường như không khác là mấy. Vẫn là bộ vest đen toát ra một vẻ nghiêm túc như trước đây.

“Tiểu Tuyển thế nào rồi?” Cao Tử Quần đi đến trước mặt, nhìn cô trầm giọng hỏi.

Văn Thư mỉm cười: “Tình hình cũng không tệ lắm, chỉ là suốt ngày nhớ anh.”

“Hai hôm trước anh có việc đột xuất nên phải dời ngày.” Cao Tử Quần giải thích.

Văn Thư cũng không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì: “Không phải anh bảo Hi Hi sẽ qua cùng à?”

Cao Tử Quần cau mày: “Con bé không muốn đi.”

Văn Thư không nói gì nữa, lý do kia ai ai cũng đều rõ ràng, cô dẫn anh vào phòng bệnh.

Văn Tuyển vừa nhìn thấy Cao Tử Quần đã vui mừng ra mặt: “Bố.”

Cao Tử Quần đi đến bên cạnh, đưa tay bế cậu bé: “Con nặng hơn rồi đấy.”

Văn Tuyển ôm chầm lấy người anh, bởi vì xa cách quá lâu, cậu thật sự rất nhớ bố mình: “Bố.” Cậu lại thì thào gọi.

Cao Tử Quần vỗ vào mông cậu bé.

“Được rồi, hãy nghỉ ngơi trước đi đã.” Văn Thư rót một cốc nước đưa đến tay anh.

“Mẹ lại ghen tỵ với tình cảm thắm thiết của bố con con có phải không.” Văn Tuyển vui vẻ nói, vẻ mặt Cao Tử Quần vẫn như trước. Văn Thư nhìn qua anh, cô bỗng giật mình.

Cao Tử Quần và con trai tâm sự, anh hẹn sau khi con trai khỏe hẳn sẽ dẫn nó đi đá bóng, chơi bóng rổ, đôi mắt Văn Tuyển sáng rực.

“Bố, đợi sau khi con khỏe lại, con và mẹ sẽ cùng bố về nước, như vậy một nhà chúng ta đã có thể mãi mãi bên nhau rồi.”

Cao Tử Quần hơi sửng sốt, lời nói của Văn Tuyển dường như làm anh bất ngờ nhớ đến gì đó.

Văn Thư nhìn thấy anh lặng im: “Được rồi, bác sĩ và y tá đã đến rồi, chúng ta chuẩn bị thôi.”

Văn Tuyển bị bệnh tim bẩm sinh, van hai lá và van ba lá phát triển không hoàn toàn. Sau lần phát bệnh này tiếng tim bị dán đoạn 17.0mm (1) . Đáng nhẽ ra hai mẹ con đang có dự định về nước, không ngờ rằng Văn Tuyển lại phát bệnh nên phải trì hoãn lại.

(1) Đây là bệnh hở van tim.

Sau khi Văn Tuyển vào phòng phẩu thuật, Cao Tử Quần và Văn Thư đứng đợi ở hành lang.

“Đừng lo lắng quá, về phương diện này James là một bác sĩ rất có uy tín.”

Văn Thư thở ra, sắc mặt cô có chút tái nhợt. Thật ra cô cũng biết, nhưng trong lòng vẫn cứ bất an: “Tử Quần, đã nhiều năm qua, cứ mỗi lần gặp chuyện anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”

Cao Tử Quần nở nụ cười ấm áp: “Văn Thư, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, huống hồ…”

Văn Thư nuốt cổ họng: “Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?” cô buồn bã lên tiếng: “Em quen biết Tần Mặc từ lúc tám tuổi, chớp mắt đã ba hai rồi.” Thời gian làm chúng ta quên đi rất nhiều thứ và cũng làm nên nhiều việc không đáng có. Trong lòng Văn Thư âm thầm thở dài.

~~~

Dĩ nhiên Cao Tử Quần không làm theo mong muốn của Cao Hi Hi, anh đưa Hi Hi về nhà nội. Ông Cao là một người rất nghiêm túc, đối với chuyện năm đó của con trai cũng đã phê bình một cách tế nhị. Hai gia đình Cao gia và Văn gia rất thân nhau, Cao Tử Quần và Văn Thư đã được hứa hôn từ khi họ còn bé.

Cao Tử Quần có ở bên ngoài ăn chơi ông cũng đã không nói gì nhưng đằng này lại sinh ra cho ông một đứa cháu nội. Ông cảm thấy rất có lỗi với Văn gia, nhưng lại càng luyến tiếc đứa cháu hơn. Ông rất thương yêu cháu gái, sợ cháu nội bị ức hiếp, từ năm năm tuổi đã dạy cô bé võ thuật. Có thể nói là ông rất tâm huyết.

Nhưng Cao Hi Hi lại ngại mệt, hết lần này hết lần khác đấu trí đấu dũng cùng nội để thoát khỏi luyện tập. Cho nên Cao Hi Hi chẳng bao giờ chủ động chạy đến nhà nội.

Lần này Cao Hi Hi lại không chỉ đến một hôm, nụ cười trên khuôn mặt ông Cao Lại càng tươi hơn. Chạng vạng chiều, tài xế lái xe đến đón Cao Hi Hi. Nhà ông Cao ở ngoại ô thành phố, môi trường dễ chịu, khu đất rộng, mọi thứ đều đầy đủ.

Hi Hi luôn cho rằng nội mình là một địa chủ, kỳ thật cũng không có gì khác biệt lắm.

“Nội cháu đến rồi đây.” Cô bé đặt cặp xuống, vội vã chạy đến tủ lạnh tìm thức uống. Tiết trời tháng chín vẫn còn nóng như đổ lửa. Đến nhà nội cũng rất tốt, cô bé có thể không kiêng nể gì, ăn tất cả những thứ mình thích.

“Vừa đến liền ăn uống đồ lạnh, Hi Hi à, hóa ra cháu đến nơi này là chỉ để ăn.” Ông đi đến phòng khách.

Cao Hi Hi uống một hơi, vẻ mặt thỏa mãn, đưa bình nước ngọt cho nội: “Nội uống thử đi, mát thấu tim luôn.”

Ông Cao nhìn thấy miệng cháu gái ướt sũng, lắc đầu: “Hi Hi à, anh trai con làm xong phẩu thuật lần này có thế sẽ về nước đấy.” Ông không chớp mắt nhìn cháu gái.

Hi Hi ngước mắt nhìn nội, nhất thời nước ngọt đã không còn mùi vị gì, cô bé nuốt xuống cổ họng: “Ờ, về thì về thôi.”

Ông Cao không ngờ cháu gái lại n