
đằng đẳng. Cảnh này đã diễn ra trong giấc mơ của cô không biết đã bao nhiêu lần, nhiều đến nổi cô đếm không xuể.
Lãnh Tây ôm Hi Hi, nói với con gái rất nhiều, lời nói lộn xộn, cuối cùng hai người họ đều ngồi bệt dưới đất, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ. Ngay cả khi không nói gì cũng rất ấm áp. Có lẽ đây chín là máu mủ, dính chặt không thể kéo đứt.
“Cô đã đi đâu?” Hi Hi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mang theo âm mũi.
Lãnh Tây xúc động, vẻ mặt dịu hiền: “Mẹ làm việc ở thành phố B.”
“Vậy sao từ trước đến nay cô không trở lại thăm con.” Hi Hi hỏi thẳng, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm cô.
Lãnh Tây bối rối, cô phải trả lời con mình thế nào đây.
“Cô và ba con đã ly hôn rồi đúng không?” Cao Hi Hi bạo dạn hỏi.
Lãnh Tây có hơi ngạc nhiên: “Không phải như vậy, việc này sau này mẹ sẽ nói cho con.”
Hi Hi nhíu mày: “Có phải đợi đến khi con trưởng thành không? Hai người thật là kỳ lạ, làm như cái gì con cũng không hiểu hết ấy.”
Lãnh Tây bất giác mỉm cười: “Đúng rồi, Hi Hi của mẹ là thông minh nhất.”
Nhóc con được mẹ khen, hai gò má bỗng đỏ ửng lên, đáng yêu làm người ta không muốn dời mắt.
~~~
Sở Hàng ung dung đứng ngoài ban công lầu hai, anh ngẩng đầu, ánh trăng đêm nay thật mê lòng người, làm người ta bất giác tĩnh tâm. Đã bao lâu rồi anh không ngắm trăng kiểu này nhỉ.
“Luật sư Sở có sở thích tao nhã nhỉ.” Một âm thanh từ phía sau anh vang lên, lạnh lùng, kiêu ngạo.
Sở Hàng xoay người, anh của hôm nay đã không còn là anh chàng sinh viên ngây ngô của năm đó nữa, trên người toát ra một vẻ thành thục chững chạc.
Cao Tử Quần nheo mắt, đi đến bên cạnh, anh ngước đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
“Cao tiên sinh, anh cũng có hứng thú với ánh trăng đêm nay ư?” Sở Hàng bình tĩnh hỏi.
Cao Tử Quần không trả lời liền câu hỏi của anh ta, anh nhìn bầu trời đêm trong chốc lát, sau lại nhẹ nhàng mở miệng: “Giờ tôi mới biết, đàn ông Sở gia cố chấp như vậy.”
Đối với câu nói châm biếm của anh, sắc mặt Sở Hàng vẫn không thay đổi: “Chẳng phải Cao tiên sinh cũng như vậy sao?” Anh nheo mắt, nếu như không phải vì Cao Tử Quần, anh và Lãnh Tây cũng không phải rơi vào cục diện của hiện tại.
Mấy năm nay anh đã ra sức cố gắng để có thể mang Lãnh Tây quay trở lại với cô của trước kia, nhưng cuối cùng cũng không thể bù đắp nổi.
“Luật sư Sở, anh muốn đấu với tôi ư, tôi khuyên anh một câu, hãy sớm thu hồi ý nghĩ này đi.” Anh lạnh lùng nói: “Con gái của tôi đương nhiên là muốn sống cùng tôi rồi.”
Ánh sáng mờ mịt đan xen, sắc mặt Cao Tử Quần lạnh như băng.
Đúng lúc này Lãnh Tây nắm lấy tay Cao Hi Hi đi ra khỏi phòng, từ xa Hi Hi đã thấy bố, cô bé có chút bối rối nhìn qua Lãnh Tây, rồi gọi: “Bố.”
Cao Tử Quần xoay người lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm vào Cao Hi Hi, từ đầu đến cuối không có liếc qua Lãnh Tây.
“Hi Hi, về thôi.” Anh dửng dưng nói.
Hi Hi thở dài, quay sang Lãnh Tây nhỏ giọng nói: “Con phải về với bố rồi. Cô phải nhớ kỹ những lời đã nói với con đấy. Uhmmmm….tạm biệt cô.”
Lãng Tây gật đầu: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng.”
Cô nhóc vui tươi hớn hở chạy đến Cao Tử Quần: “Bố, chúng ta về thôi.”
Sở Hàng đi đến cạnh cô, Lãnh Tây ngước mắt nhìn anh rồi nở một nụ cười: “Anh yên tâm đi.” Sở Hàng gật đầu: “Chúng ta cũng về thôi.”
Lúc ra về cô nhóc vẫn không quên chuyện bị Thiệu Thần gạt, lại không thèm để ý đến cậu bạn, Trần Thiệu Thần bực bội thở phì phò quay về phòng.
Đêm nay là đêm vui vẻ nhất mà cô bạn nhỏ Cao Hi Hi từng trải qua, tuy rằng cô bé vẫn chưa mở miệng gọi một tiếng “mẹ”, nhưng sự đề phòng cùng oán giận của cô bé đối với Lãnh Tây cũng dần dần giảm bớt.
Trên xe.
Nhóc con ngâm nga khúc ca: “Trước cổng nhà có một cây nho, một chú em xanh non vừa mới nảy mầm…”
Cao Tử Quần nhíu mày: “Hi Hi, bố nhức đầu.”
Cao Hi Hi liếc nhìn bố: “Vậy con đổi bài khác.”
“Mẹ yêu quý của con, tan tầm về đến nhà…”
Sắc mặt Cao Tử Quần đen xịt: “Cao Hi Hi, con không cần nhắc bố.”
Hi Hi nín bặt, đôi mắt xảo quyệt chớp chớp: “Bố, không phải bố sắp đi Mỹ sao? Đến lúc đó con đến ở cùng cô ấy?”
“Cô ấy là ai?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.
“Thì là cô ấy đó.” Hi Hi nói không lên từ “ Mẹ “ này: “Bố đừng giả vờ với con nữa.”
“Con thấy là có khả năng ấy sao?”Cao Tử Quần hỏi ngược lại.
Cao Hi Hi bất chấp: “Dù sao con cũng không đi Mỹ cùng bố: “Mẹ của Văn Tuyển cũng không phải là mẹ của con. Bố, bố kỳ thật đấy.”
“Không được, con đến ở cùng nội.”
“Con không chịu đâu.” Cao Hi Hi nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận má đỏ ửng lên: “Nội sẽ bắt con luyện công, bố…” Cô bé không muốn phải chịu tội như vậy.
Cô bé ỉu xìu: “Con đảm bảo rằng, khi bố quay lại con chắc chắn sẽ về ở với bố, như vậy có được không? Bố, con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”
“Con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”Ngồi trên máy bay, Cao Tử Quần chợt lại nhớ lại những lời này, đôi môi mỏng không khỏi nhếch lên nụ cười.
Quả thật, anh cũng mong như vậy.
Mười mấy tiếng ngồi máy bay, khi đến nơi đã là bảy giờ sáng. Sau khi máy bay hạ cánh, Cao Tử Quần cũng không nghỉ ngơi, liền đến thẳng bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật của Cao Tuyển là vào chín giờ, cậu bé