
, tớ cũng không biết bây giờ nên xưng hô thế nào đây nữa. Trước đây tớ chỉ gọi theo cậu, còn bây giờ thì sao?” Dường như mọi việc đều như xưa, cô khẽ nở nụ cười duyên dáng, trêu đùa.
Trần Trạm Bắc cười: “Bây giờ em đã không thể bắt chước Thần Hi gọi được rồi.”
Mọi người bỗng nhiên cười ồ lên.
Lãnh Tây mở miệng: “Thần Hi còn kém tuổi em đấy, em rể, anh thấy cách xưng hô này như thế nào.” Cô nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch.
Thần Hi lặng lẽ không nói gì, mặc hai người họ trêu ghẹo nhau.
Trần Trạm Bắc không khỏi lắc đầu: “Lãnh Tây, em vẫn như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”Anh nhìn qua thấy quai hàm Cao Tử Quần nghiến chặt ,Trần Trạm Bắc hiểu rằng, nếu như bọn họ còn ở đây tán gẫu không chừng người nào đó lại nổi cơn. Anh nhanh chóng mời khách khứa ngồi xuống.
Không khí trong bàn ăn không được tự nhiên như bình thường. Lãnh Tây ăn rất ít, phần lớn thời gian cô đều ngắm nhìnHi Hi. Có thể thấy được Cao Tử Quần rất thương yêu con gái, cả bữa ăn đều rất chú ý đến nó.
Hi Hi rất kén ăn, mỗi khi Cao Tử Quần gắp thức ăn vào bát là cô bé lại quay đầu lại trừng mắt nhìn bố mình, Cao Tử Quần cũng chỉ làm ngơ. Trước kia, Cao Tử Quần cũng từng đối với cô như thế.
Lãnh Tây âm thầm thở ra, mải mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái.
Đến lúc Thần Hi đến gần cô cũng không để ý.
“Tớ đã bảo Thiệu Thần lát nữa dẫn Hi Hi lên gác rồi.”
Lãnh Tây chậm rãi quay đầu lại, nâng ly rượu đỏ đung đưa, nhẹ nhàng nhâm nhi, miệng tràn đầy hương rượu.
“Lãnh Tây chuyện trước đây…” Thần Hi còn chưa nói xong, Lãnh Tây đặt ly rượu xuông: “Thần Hi, tớ lên gác trước đây.”
Thần Hi nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Thiệu Thần đến tìm Cao Hi Hi bảo là có món đồ hay muốn cho cô bé xem, Cao Hi Hi rất có phong cách kiêu ngạo nói: “Tớ không thèm, có cái gì mà bố chả mua cho tớ.”
Nghe những lời nói này, Cao Tử Quần rất thoải mái.
Trần Thiệu Thần bị đả kích, nhìn qua Cao Tử Quần. Cao Tử Quần biết rằng hiện tại tâm tình con gái đang rất khó chịu: “Con cùng Thiệu Thần đi chơi đi.”
Cao Hi Hi miễn cưỡng xuống ghế.
“Cậu muốn dẫn tớ đi xem cái gì?” Cao Hi Hi hờ hững nói.
Trần Thiệu Thần nghe theo lời dặn dò của mẹ cậu, dẫn Hi Hi lên thư phòng ở tầng hai: “Lên rồi tớ mới nói cho cậu. Giờ cậu nhắm mắt lại đi, đến khi tớ nói được, cậu mới được mở mắt ra.”
Cậu bé nhẹ nhàng đẩy cửa, dẫn Hi Hi vào trong, làm một biểu tượng chữ “V” với người bên trong rồi rất nhanh liền rời đi.
Tim Lãnh Tây đập thình thịch, tựa như thủy triều dâng lên, sóng đập dữ dội vào bờ.
“Trần Thiệu Thần, đã được chưa đấy? Tớ mở mắt ra á…” Hi Hi nhỏ giọng nói, từng câu từng chữ như chạm vào nổi lòng của Lãnh Tây. Lãnh Tây nhẹ nhàng bước đến cạnh con gái, từ từ ngồi xuống, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hi Hi.
Hi Hi chầm chậm mở mắt ra, lời nói của cô bé trong nháy mắt mắc nghẹn lại ở cổ họng: “Trần Thiệu Thần.” Đôi môi mọng đỏ há ra không động đậy.
Lãnh Tây cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. Từ từ nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn kia: “Hi Hi.”
Bóng râm ấm áp, thời gian như đứng lặng.
Hi Hi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đôi mắt kia giống hệt đôi mắt cô bé. Hi Hi không chỉ một lần ảo tưởng sẽ được mẹ gọi mình như thế. Vừa nãy, trên bàn ăn cô bé cũng nhìn thấy Lãnh Tây, nhưng cô vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Lãnh Tây rất hồi hộp, bất an: “Hi Hi.” Cô không biết phải nói gì, cứ tham luyến gọi tên con, đắm đuối nhìn con.
Cô bạn nhỏ Cao Hi Hi từ từ lấy lại tinh thần, cô bé hít một hơi, cố gắng ưởn ngực, bỗng dưng hất Lãnh Tây ra: “Cô đừng đụng vào con.”
Lãnh Tây đang mang giày cao gót nên bước chân không vững, người lảo đảo, ngã mạnh về phía sau, cô rất nhanh chống tay xuống, chỉ nghe thây một âm thanh rầm, cô nhíu chặt mày.
Hi Hi nhìn thấy vẻ mặt cô đau đớn có chút lo lắng: “Con đi ra đây.”
“Hi Hi, chờ đã…”Lãnh Tây đứng dậy, cổ tay đau đớn, cố cắn răng chịu đựng, gượng nở nụ cười: “Hi Hi, con không muốn gặp mẹ ư?”
Bước chân Hi Hi dừng lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Lãnh Tây đi đến trước mặt nhìn con gái: “Nếu như Hi Hi đã không cần mẹ nữa, thì mẹ sẽ rời khỏi thành phố D, mãi mãi không trở lại.”
Đôi mắt cô nhóc liền ửng đỏ, những giọt nước mắt tuôn ào xuống, cô bé uất ức khóc nghẹn, cắn môi cố không cho tiếng khóc vang lên thành tiếng. Bộ dáng bướng bĩnh này lại hoàn toàn trái ngược với Lãnh Tây.
Lãnh Tây đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, mái tóc cô bé rất mượt mang theo hương táo nhàn nhạt: “Hi Hi thật sự không thích mẹ sao? Không cần mẹ nữa sao?” Thanh âm êm ái nghẹn ngào.
Hi Hi đưa tay qua loa lau nước mắt: “Con ghét cô.”
Lãnh Tây quỳ trên mặt đất, tay run run ôm con gái vào lòng, hơi sữa trẻ con lan tỏa khắp nơi, làm người ta không hiểu sao có cảm giác rất thoải mái.
“Là mẹ sai rồi, Hi Hi cho mẹ cơ hội bù đắp lỗi lầm được không?” Nước mắt Lãnh Tây giàn dụa, mơ hồ không rõ.
Hi Hi bĩu môi, khẽ hừ, nhưng đến cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối.
Khóe môi Lãnh Tây từ từ nhếch lên, nước mắt chảy xuống miệng, đắng chát xen lẫn ngọt ngào vui mừng.
Khoảnh khắc này cô đã mong đợi bao lâu rồi, tựa như một thế kỉ dài