The Soda Pop
Khó Để Buông Tay

Khó Để Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 9.5.00/10/467 lượt.

m người ta có cảm giác hư ảo.

Nhớ đến những lời Tần Lục nói với cô, Lãnh Tây cảm giác rất khó chịu, không kìm nén được những giọt nước mắt tuôn rơi: “Trừ khi tôi chết!”

“Câm miệng!” Cao Tử Quần hùng hổ đi đến kéo lấy tay cô, ánh mắt tràn ngập sương mù: “Để tôi xem cô đã uống cái đần độn u mê gì!” Anh kéo cô vào phòng tắm.

Lãnh Tây cố hất ra: “Anh buông tôi ra” Cô không hề che giấu sự chán ghét đối với anh.

Vẻ mặt như vậy càng chọc giận anh, Cao Tử Quần cười lạnh, đẩy mạnh cô vào nhà tắm, mở vòi nước. Nước từ vòi hoa sen phun mạnh, cô giật nảy mình, người run cầm cập, trên mặt toàn bọt nước: “Anh điên rồi!”

Áo quần ướt đẫm dính chặt lên làn da cô, lấp ló sau lớp vải dáng người cô thoắt ẩn thoắt hiện. Lãnh Tây vừa tức vừa giận, giống như một con tiểu thú điên cuồng nhảy lên người Cao Tử Quần.

Toàn thân Cao Tử Quần căng cứng, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Lãnh Tây, em muốn làm tôi nổi điên phải không?” Thanh âm lạnh băng vang lên, tiếp đó bất chấp cô kinh ngạc, anh hung hăng hôn cô.

Cao Tử Quần giữ chặt đến mức cô không thể giãy dụa. Lệ tuôn trào hòa lẫn với bọt nước, cô cảm thấy nghẹt thở, toàn thân run rẩy, mọi thứ trước mắt thật sự rất đáng sợ.

Tay Cao Tử Quần luồng vào trong áo cô tựa như ngọn lửa nhỏ lướt qua. Trang phục mùa hè vốn mỏng, rất nhanh anh đã cởi hết. Cao Tử Quần nhìn thấy cô mặc chiếc áo ngực ren trắng đáng yêu, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “ Cũng chẳng lớn hơn size A là mấy.”

Trong chớp mắt, đầu óc Lãnh Tây đóng băng, tay anh đang chuẩn bị cởi nốt.

“Đừng mà, Cao Tử Quần, đừng mà, xin anh đấy…” Cô khóc gào lên.

Cao Tử Quần hôn xuống đôi môi cô: “Tây Tây, ngoan nào, đừng sợ…” Anh từ từ dụ dỗ cô, tấm bình phong cuối cùng rốt cục cũng tuột xuống. Cao Tử Quần vuốt ve làn da trắng nỏn mềm mại, nụ hoa trong bàn tay anh rất nhanh đã nở rộ.

Lãnh Tây cố gắng hất tay anh ra, ra sức giãy dụa, hai người ngày càng dán chặt nhau. Nóng lạnh luân chuyển, cô sợ hãi nức nở.

Anh đang từng chút một thưởng thức cô, cả hai người trần truồng. Cao Tử Quần cắn nhẹ lên vành tai cô: “Tây Tây, hãy nhìn tôi…” Ánh mắt anh đỏ rực bị dục vọng bao phủ.

Lãnh Tây bị ép sát vào bức tường lạnh băng, cô vẫn cố vùng vẫy: “Anh cút ngay…anh còn không bằng cầm thú… anh đi chết đi…”

Bỗng nhiên ánh mắt Cao Tử Quần trở nên lạnh lẽo: “Lãnh Tây, tôi nói cho em biết, nếu đêm nay không có tôi, hiện tại em đang nằm dưới thân Tần Lục rồi, suýt nữa em đã bị người ta cưỡng hiếp rồi, hiểu không?”

Lãnh Tây giật mình, đôi mắt mờ mịt: “Vậy thì anh khác gì anh ta chứ.”

“Tôi nói cho em biết, em là người phụ nữ của Cao Tử Quần này, cả đời này.” Anh lạnh lùng tuyên bố, dứt khoát nâng chân cô lên rồi tiến mạnh vào khu vườn bí ẩn kia.

“Đừng…” Sắc mặt Lãnh Tây tái nhợt, đau, toàn thân đau buốt như bị xé rách, đôi mắt đen trong sáng đã trở nên tối mịt.

Cao Tử Quần dùng sức đẩy mạnh vào phá tan lớp mỏng manh kia. Anh hơi dừng lại, dịu dàng vỗ về cô, trên người cô không biết là mồ hôi hay bọt nước: “Cố chịu một chút, lát thôi sẽ không đau nữa.”

Lãnh Tây liếc nhìn anh, nước mắt đã không thể rơi xuống

Nếu như có thể, cô hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng cô hiểu rõ, đây chỉ là hy vọng viển vông.

Lãnh Tây không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào: đau đớn, hoang mang, sợ hãi… rất hỗn loạn, khó có thể biết cảm xúc trong lòng cô lúc này. Cô thẫn thờ nhìn người trước mặt, ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú ươn ướt một lớp mồ hôi, đôi mắt thâm trầm quyến rũ.

Thế nhưng đối với cô, tất cả đều thật ghê tởm.

“Tây Tây, em đừng nhìn tôi như vậy…” Cao Tử Quần dịu dàng gọi tên cô, nếu như không rõ tất cả, cô nhất định sẽ bị thanh âm này mê hoặc.

Người đàn ông này thật biết lừa người!

Lãnh Tây cười tự giễu, nụ cười của cô một lần nữa thức tỉnh Cao Tử Quần, nhắc nhở anh đang làm cái gì.

“Tây Tây, tôi thật sự thích em.” Cao Tử Quần cắn nhẹ lên khóe môi cô thì thào. Anh đã gặp rất nhiều người phụ nữ, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ một mực để ý đến cô. Có lẽ bởi vì Lãnh Tây luôn đối xử lạnh nhạt với anh, những lời nói châm chọc của cô làm anh bất giác muốn chinh phục được cô.

Nhưng còn cô, ngọt ngào không chịu, hết lần này đến lần khác khiêu khích anh. Cao Tử Quần thừa nhận chính anh đã động lòng trước cô.

Tất cả mọi chuyện đều năm ngoài tầm kiểm soát của anh. Anh thật rất tức giận mới đối xử với cô như vậy. Anh nhẹ nhàng nhấc mông cô lên, cẩn thận rút ra từ trong cơ thể cô, một dòng nước cũng theo đó chảy ra.

Lãnh Tây chỉ cảm thấy muốn nôn, ngũ tạng lục phủ quay cuồng, nhịn không nổi cô nôn cả ra. Cao Tử Quần đỡ cô, một bên dịu dàng vuốt tâm lưng trần, làn da cô rất đẹp, trắng nõn không tì vết tựa như dương chi bạch ngọc. (1)

(1) Dương chi bạch ngọc (羊脂白玉), hay còn gọi là Bạch ngọc (白玉) hay Dương chi ngọc (羊脂玉), là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, rất quý.

Lãnh Tây nước mắt đầm đìa nôn khan, cả đêm nay cô vẫn chưa có gì vào bụng, như bây giờ căn bản là đang hành hạ chính bản thân mình.

Cao Tử Quần biết trong lòng cô rất khó chịu: “Tây Tây…”

Lãnh Tây vung mạnh ta