
không có sự độ lượng lớn như vậy.
Cho dù không thương, nhưng trong vô hình trung vẫn xem Lôi Nặc thành vật sở hữu của mình.
Giống như là thứ ngon của mình bị người ăn một miếng vậy.
Trong lòng, có chút khó chịu.
Phụ nữ nhạy cảm, thật sự rất mệt mỏi. An ủi tâm hồn tôi bằng cách ôm chặt tôi.
******
Vào lúc đêm khuya, Lôi Nặc về nhà .
Tôi đã ngủ nhưng cảm giác được anh.
Anh không dùng cách thức ngọt ngào để đánh thức tôi, chỉ là ôm lấy tôi đi vào giấc ngủ.
Trên người anh không có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, mà là hương thơm của sữa tắm mà tôi đã chuẩn bị cho anh.
Điều này làm cho tôi rất vui mừng.
Nhẹ nhàng nhích ra khỏi vòng ôm của anh, tôi xoay người, nhìn vào con ngươi đen chưa đầy mệt mỏi của anh. Tôi cười dịu dàng với anh, vươn tay ôm lấy anh. Để anh ở trong lòng tôi, dùng ngực mềm mại, an ủi anh.
Tôi tự cho rằng anh thực sự mệt mỏi. Muốn tạo ra cho anh một nơi
thoải mái, để anh nghỉ ngơi. Dù chỉ là một chút thôi cũng tốt rồi.
Anh cũng thực ngoan, thuận theo tôi.
Sự cuồng dã của ngày thường đã không còn nữa, giờ phút này anh lại ngây thơ đơn thuần như thế.
Tôi rất vui vẻ khi anh không chút kiêng kỵ mà trưng ra một mặt này với tôi .
Dần dần, anh tiến vào mộng đẹp. Tôi nhìn anh ngủ, chợt cảm thấy nội tâm trống rỗng đang ấm áp thêm từng chút một.
Thật tốt biết bao, tại một đêm rét lạnh này lại có anh ở bên cạnh tôi.
Hôn nhẹ vào tóc anh, tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ……
Sáng sớm hôm sau, kích tình qua đi, chúng tôi ở lại trên giường.
Vào mùa đông giá rét, nằm ở trong ngực một người đàn ông, thật sự rất thoải mái.
Tay anh không ngừng vuốt ve tóc tôi, mà tôi thì nằm trên ngực anh, cũng nhẹ nhàng chà vào cánh tay anh.
Thật sự rất lười biếng……
Nếu như cứ nằm như vậy mãi thì thật tốt.
“Đói bụng sao?” Anh hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Mệt sao?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh: “Anh rất mệt sao?”
Vừa hỏi, vừa lấy tay vén tóc trên trán anh.
Anh mở mắt, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt không chút nào che dấu vẻ xấu xa.
“Em nghĩ thế nào?” Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên trên ‘vật dục vọng’ của anh.
Tôi hít một hơi, tim bắt đầu đập loạn.
“Em chịu thua.” Tôi cười cự tuyệt, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Vậy giúp anh.” Anh xấu xa đề nghị.
Sau khi nhìn anh vài giây tôi đã nhận thua. Bị mị lực mê người cùng lòng muốn sủng anh của bản thân đánh bại.
Chui vào chăn, tôi bắt đầu an ủi bảo bối của anh. Đầu tiên là dùng tay, sau đó là dùng lưỡi.
Anh…… dưới uy lực của tôi không thể nhịn thêm được nữa.
Phát ra tiếng gầm nhẹ, gợi cảm.
Tôi…… chậm rãi bức điên anh.
Cảm giác này, thật tốt.
Sau một lúc lâu, anh mới phóng ra chất nam tính của mình. Tất cả cảm giác mỹ mãn đều thể hiện lên trên khuôn mặt.
Anh dịu dàng kéo tôi dậy, ôm tôi.
Loại cách thức an ủi đàn ông thế này, từ trước tới giờ tôi chỉ làm vì một mình anh. Tựa như đã vì anh mà làm rất nhiều, với Niếp Phong cũng
chưa làm chuyện như vậy.
Tôi nghĩ có lẽ mình đang dùng cách thức này để hồi báo anh.
“Quà sinh nhật của bà em đã chuẩn bị xong rồi.” Tôi giống như báo cáo với anh.
Anh hừ nhẹ một tiếng.
“Tối nay chúng ta đi cùng nhau, được không anh?”
Anh gật gật đầu.
“Buổi trưa, ăn cơm ở nhà đi, em nấu cho.”
Anh nhìn tôi trong chốc lát, rồi cũng gật gật đầu.
“Được rồi, vậy hôm nay chúng ta cứ như vậy nằm trên giường đi.” Tôi
vừa nói vừa chui chui vào trong lòng anh, anh cũng lấy tay ôm lấy tôi.
Gắt gao ôm nhau, hưởng thụ sự ấm áp trong mùa đông.
Tôi thật thích như vậy.
Đó là một đại gia tộc điển hình.
Sinh nhật, cũng long trọng không kém.
Lão thái thái đứng ở giữa khán đài, hướng mọi người cảm tạ. Dưới khán đài, những người khách trong lòng dối trá nhưng ngoài mặt vẫn mang vẻ
tươi cười. Tân khách rất nhiều, nhiều đến mức cho dù tôi không xuất hiện cũng không có ai phát hiện ra.
Tôi đứng dưới khán đài, nhìn bà lão quen thuộc kia.
“Dường như bà nội rất vui vẻ.” Tôi nói với Lôi Nặc.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi nở nụ cười, giọng điệu mang theo châm
chọc: “Nhiều người đến tham dự như vậy, có thể thấy được Lôi gia còn
chưa bị anh phá nát. Sao có thể không thấy vui vẻ được?”
Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm chặt tay Lôi Nặc.
Có thể do cảm nhận được lực của tay tôi nên anh cúi đầu nhìn tôi, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tôi liền nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào.
Đôi mày tuấn tú của anh cong lên, cũng nở nụ cười lại với tôi.
“Em là người phụ nữ đáng yêu!” Anh lơ đãng nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía trước.
“Anh cũng là người đàn ông đáng yêu!” Tôi khẽ cười nhìn anh.
“Em muốn rời khỏi đây sớm một chút không?” Anh nhẹ giọng nói bên tai tôi.
Tôi trừng mắt liếc anh một cái “Anh là đứa cháu nội bất hiếu.” Ngoài
miệng thì nói như vậy, nhưng nghe ra thì không có một tia chỉ trích nào.
Quả thật, tôi cũng muốn rời khỏi.
Vì là người thừa kế nên Lôi Nặc làm sao có khả năng chạy trốn được.
Từ lúc chúng tôi chỉ vừa vào cửa khi nãy thì đã có một đống người tiến
đến vây quanh, họ đến để chúc thọ Lôi lão phu nhân là giả, mà cùng Lôi
Nặc thiết lập mối quan hệ mới là thật.
Anh không thèm để ý nhún nhún vai “Anh vẫn luôn bất