Old school Swatch Watches
Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327174

Bình chọn: 7.5.00/10/717 lượt.

hành như vậy …” Tôi qua quýt cho xong chuyện, “Tóm lại mấy lời đồn thổi hồi trung học, cũng không thể tin hết được. Ai mà không có chứ, hồi trẻ ai mà chẳng có mấy vụ đồn thổi bạn trai, bạn gái chứ, mày chắc chắn cũng có!”

Từ tiểu học cho tới cấp 3, mấy chuyện ghép đôi bừa bãi là vô số, thậm chí còn có thể từ đó mà thành đôi thật, tuy rằng hai bên đương sự chẳng hề có mờ ám gì, người ngoài vẫn cứ đồn thổi họ là một cặp, có lẽ là vì nhìn thật xứng lứa vừa đôi.

Tôi cảm thấy Tần Chinh cũng chỉ là người bị hại của những lời đồn đãi buôn chuyện này thôi.

“Lời đồn tuy là không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin.” Thẩm Phong còn xoắn hơn cả tôi, “Sao mày không tìm vị kia nhà mày hỏi cho rõ một chút?"

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm: “Nghe nói phụ nữ có thai đều đa nghi, mẫn cảm bộp chộp, Phong Phong, rốt cuộc là mày mang thai hay là tao a?”

Nó còn không nghiêm túc cốc đầu tôi, nói: “Cút!”

Tôi xoa xoa đầu, cười nói: “Được rồi, buổi tối tao sẽ gọi điện hỏi rõ, như vậy mày yên tâm rồi chứ gì. Chẳng qua, trước khi làm chuyện đó, tao phải đi gặp bố mẹ chồng tương lai trước đã."

Ba mẹ Tần Chinh đều là giáo sư đại học, lúc trước nghỉ phép đi thăm thú non nước cùng đoàn du lịch, hai ngày trước mới về. Hai bên đã hẹn trước tối nay tới nhà họ ăn cơm, ba mẹ tôi vì thể hiện tấm lòng coi trọng với gia đình thông gia tương lai, còn cả tôn trọng phần tử trí thức, để tôi tới trước nửa giờ chào hỏi.

Trước khi đi, tôi trịnh trọng giao phó Thẩm Phong cho Chu Duy Cẩn, “Bà chị này hơi xấu tính tí, tự mày nên cẩn thận một chút ..."

Nhà Tần Chinh ở trong một tiểu khu thuộc phạm vi trường đại học, gần đó là Ngũ Trung – trường cũ của tôi. Lúc ấy vì tiện đến chăm sóc tôi, ba tôi mua thêm một căn hộ trong tiểu khu, mẹ tôi thỉnh thoảng qua đấy ở cùng tôi. Đối với bà mà nói, thú vui lớn nhất là mỗi ngày được buôn chuyện với phần tử trí thức, hay đi chợ cò kè mặc cả với các cô, các thím; bà quen với ba mẹ Tần Chinh chính bằng cách đó, Chẳng qua bà nhiệt tình xởi lởi, mà phần tử trí thức thì lại hơi thanh cao dè dặt, cho nên cũng không hợp ý nhau, cũng không tính là thân thiết, tận đến khi tôi và Tần Chinh ở bên nhau, lúc hai gia đình gặp mặt, mới bừng tỉnh – hóa ra là người quen cũ.

Lúc vào tới thang máy rồi, mẹ tôi vẫn còn dặn dò tôi, tí nữa phải nên như thế nào, làm như thế nào mới không thất lễ, cứ như lần đầu tới nhà thăm hỏi vậy …

Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi đang muốn đi ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.

Dáng vẻ người này nhìn thật là quen.

“Vệ Dực?” Tôi chớp chớp mắt, người vẫn không biến mất, "Vệ Dực?” Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Cậu sao lại ở đây?”

Sắc mặt Vệ Dực không dễ nhìn, nhìn thấy tôi cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã giấu đi cảm xúc, nhè nhẹ gật đầu, miễn cưỡng cười nói: “Thật khéo a Chu Tiểu Kỳ, tớ đến thăm hỏi một vị trưởng bối.”

Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, trưởng bối mà cậu ta tới thăm hỏi chẳng lẽ là ba mẹ Tần Chinh?

“Tiểu Kỳ, cậu đây là?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn Vệ Dực.

“Ba mẹ, đây là bạn học đại học với con, Vệ Dực.” Tôi giới thiệu hai bên, Vệ Dực thoải mái chào hỏi ba mẹ tôi, xong lại quay đầu nói với tôi: “Tớ còn có việc, đi trước một bước, hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”

Tôi ngẩn ngơ gật đầu cười cười, tận đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới mờ mịt hồi phục tinh thần.

“Cậu thanh niên đó nhìn qua cũng không tồi a.” Mẹ tôi nói, “Nhìn có vẻ giông giống Tần Chinh, không biết có phải họ hàng của Tần gia không. Tiểu Kỳ, con có biết hay không?”

“A? Giống ư?” Tôi nghi hoặc nghĩ lại dáng vẻ Vệ Dực, thật là không cảm thấy hai người giống nhau. Con mắt nhìn người của mấy người già này thật là rất kỳ quặc, tôi nghi ngờ cái mà bọn họ bảo giống chính là cái gáy giống nhau. “Con chưa từng nghe Tần Chinh bảo Vệ Dực là họ hàng với anh ấy.”

“Vậy sao.” Mẹ già cũng là thật đơn thuần đã tin rồi, "Có lẽ tinh anh lớn lên đều giống nhau đi.”

Đối với câu này, tôi chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng.

Không biết có phải do ảo giác của tôi không, không khí nhà họ Tần cũng có chút kỳ quái. Vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nét cười của mẹ Tần thật cứng ngắc, đến người thần kinh thô như tôi cũng cảm nhận được, chuyện này chứng minh tình huống nhất định rất nghiêm trọng. May mắn là có người thần kinh còn thô hơn là mẹ già nhà tôi, làm bầu không khí náo nhiệt, nên bàn cơm mới không quá mức lạnh lẽo.

“Bà thông gia, các vị nói chuyện kết hôn này nên làm thế nào mới tốt?” Mẹ già hăng hái hỏi.

“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, ông bà cảm thấy thế nào?” Mẹ Tần mỉm cười hỏi lại.

“Đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt!" Mẹ già lấy tinh thần Olympic ra để làm tiệc cưới cho tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, dưới bàn len lén kéo áo bà, ý bảo bà có chừng mực. Bà rõ là không nhận được tín hiệu của tôi, giương nanh múa vuốt bày ra tổng kế hoạch của bà. “Đầu tiên cho xe sang dọn đường, bày tiệc ba ngày ba đêm, pháo mừng phải bắn chín chín tám mốt phát, quan khách phải mời đủ cả …”

Tôi bất lực rên rỉ, "Mẹ, con cảm thấy lãnh đạo nói rất đúng, muốn xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, thì kh