
rong
suốt, tất cả đều vì anh mà ngưng trọng, sau đó anh nói: “Chúng ta thử
một lần thế nào? Em không thử sẽ không quên được anh ta. Có thể có người thích hợp hơn với em đang chờ em ở đâu đó?”
“…” Diệp Ân nghẹn họng trân trối nhìn Diệc Nam, cuối cùng khẩn trương nuốt một chút nước bọt “Tôi, có phải còn chưa tỉnh ngủ?”
Đây là đang nằm mơ đi, Bạc Diệc Nam là người đàn ông kiêu ngạo như thế sao lại đột nhiên nói với cô điều này?
Bạc Diệc Nam không trả lời mà dùng
hành động thực tế nói cho cô biết đây không phải là nằm mơ, từ tư thế
này bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Diệp Ân cả kinh quên chớp mắt, chỉ
hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu óc một mảnh trống không. Đây là lần
đầu tiên bọn họ hôn môi sau đêm đó, cũng chính thức tỉnh táo thừa nhận.
Hương vị trên người Bạc Diệc Nam rất
dễ chịu, lại rất khác với Mạch Nha. Ngón tay anh sạch sẽ thon dài đỡ sau tai cô, mang theo ấm áp nhè nhẹ, loại cảm giác này rất xa lạ. Diệp Ân
vì kinh ngạc mà hoàn toàn quên giãy giụa.
Những cánh môi cọ xát vào nhau sản
sinh ra cảm giác hòa hợp, anh như đang đợi cô thích ứng, lúc này mới
chậm rãi cạy mở cánh môi cô ra, đem đầu lưỡi đi vào dò xét.
***
Sau lần này, Diệp Ân dường như bắt
đầu có chút né tránh Bạc Diệc Nam. Diệc Nam đã sớm phát hiện ra chỉ có
điều không vạch trần cô. Dù sao vừa kết thúc một đoạn tình yêu khắc cốt
ghi tâm, muốn cô lập tức tiếp nhận mình thực sự quá khó.
Diệc Nam không hề bức bách cô, vẫn
giống như trước đây thường thường bên cô suốt đêm làm thí nghiệm, có
cuộc tụ tập nào thì cùng nhau tham gia, trong sinh hoạt hằng ngày cũng
như vậy, coi như biểu lộ đêm đó chỉ là hiểu lầm.
Thời gian lâu dài, Diệp Ân cũng bắt đầu xem lại chính mình, không thoải mái liền có vẻ làm kiêu.
Diệc Nam rất biết tạo niềm vui cho
bạn gái. Mỗi lần thấy Diệp Ân đô hộ anh liền tạo cho cô những bất ngờ
nho nhỏ, mà tất cả đều dựa vào sở thích của Diệp Ân. Ví dụ như anh tuyệt đối không tặng châu báu hay hoa tươi cho Diệp Ân, cũng sẽ không tặng
búp bê hay Barbie (-_-), mỗi lần anh đều mang cho cô một đống sách tham
khảo khó kiếm.
Diệp Ân nhìn thấy những thứ ấy, phản
ứng tuyệt đối là mừng rỡ gấp trăm lần so với nhìn thấy búp bê đồ chơi
cùng kẹp tóc phấn hồng.
Cho nên nói Diệc Nam đúng là đã ảnh
hưởng tới Diệp Ân, những chi tiết nhỏ đó không phải là hoàn toàn không
đánh động tới cô. Ở nơi tha hương này rất tịch mịch, nhất là người mạnh
mẽ độc lập như cô, nội tâm kỳ thực nhẵn nhụi lại mẫn cảm, cũng khát vọng một người đàn ông có thể hiểu được và bao dung chính mình.
Mạch Nha cho dù tốt, bọn họ cũng không cách nào hoàn toàn vì đối phương thỏa hiệp.
Quyết định cùng Bạc Diệc Nam một chỗ, thật ra cũng là ngẫu nhiên.
Lần đó Diệp Ân tham gia một kì thi vô cùng quan trọng, nhưng buổi tối hôm trước đó liền phát sốt, nóng tới
bốn mươi mấy độ rất nghiêm trọng. Cô cũng không biết thế nào lại lấy
điện thoại di động gọi cho Bạc Diệc Nam.
Lúc anh tới thì cô sốt tới mức đang
nói mê sảng, bạn cùng phòng cùng bạn trai ra ngoài cả đêm không về. Diệc Nam lật tìm hết các tủ cũng không tìm được một hộp thuốc hạ sốt. Hơn
nửa đêm, anh vòng vèo nửa thành phố mới tìm được một tiệm thuốc, còn
dùng cồn bôi loạn lên người Diệp Ân theo phương pháp của anh.
Diệp Ân sinh bệnh không còn sự bén nhọn
và mạnh mẽ như bình thường, trái lại ngoan ngoãn nằm trên giường, giống
như bộ dáng nhỏ bé trong kí ức của anh.
Diệc Nam ngồi bên giường yên lặng nhìn cô, bàn tay xoa xoa tóc mái có chút ẩm ướt của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ân đỏ
bừng liền dán lấy lòng bàn tay lành lạnh của anh. Diệc Nam chần chừ một
chút, vén chăn lên kéo cô vào lòng.
Buổi tối Diệp Ân gặp rất nhiều mộng,
chốc chốc mơ thấy bố nuôi mẹ, chốc chốc mơ thấy ánh mắt tha thiết chờ
đợi của ông bà, chốc chốc lại đụng tới bác cả bác hai, bọn họ châm chọc
khiêu khích nói cô là nhặt được… Cảnh trong mơ thay nhau xuất hiện, tất
cả đều ầm ĩ tiếng người, sau đó lại xuất hiện hình ảnh Mạch Nha, anh
cách mình rất xa, một đôi mắt lạnh như băng: “Diệp Ân, anh đã không yêu
em, dựa vào cái gì anh phải đứng tại chỗ chờ em! Em nghĩ em là ai?”
Diệp Ân nhớ kỹ chính mình giống như khóc, ngồi xổm tại chỗ khóc thật lâu, thế nhưng Mạch Nha vẫn đi.
Cô vẫn chảy nước mắt kêu tên anh, anh lại vô tình không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Cuối cùng bên tai vang lên tiếng Bạc
Diệc Nam, thấp thấp trầm trầm, cực kỳ chân thực, ngay cả khi anh ôm ấp
hay hôn cô đều chân thực không thể nghĩ tới.
Trong thoáng chốc Diệp Ân có chút
không khống chế được cảnh trong mơ. Bạc Diệc Nam đưa ngón tay thon dài
bắt đầu giở trò xấu đi qua trên người cô cởi bỏ lớp áo ngủ, trực tiếp
cầm lấy hai luồng mềm mại trước ngực cô.
Cô phát triển rất tốt, nhưng ngực lại không lớn, nắm tay anh vừa vặn có thể bắt cầm. Đôi mắt anh đen thui gợi cảm cực kỳ, luôn luôn trầm mặc nhìn cô.
Ngay cả lúc rút ra tiến vào cô ánh mắt đều là chuyên chú mê người.
Diệp Ân thấp giọng rên rỉ một tiếng,
dưới thân truyền đến mãn trướng cùng cảm giác quá mãnh liệt, toàn thân
đều tập trung vào chỗ kia, hình