XtGem Forum catalog
Khống Chế Tuyệt Đối

Khống Chế Tuyệt Đối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321935

Bình chọn: 8.5.00/10/193 lượt.

ều là địch ý và đố kỵ. Anh cũng hơi hâm mộ người

nào đó, lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ một người con trai khác.

Khí nóng trong lòng trong nháy mắt như bị một chậu nước lạnh dội vào, Diệc Nam trầm mặc nhìn trên người cô gái

kia, dùng sức nhéo bên hông cô.

Diệp Ân cảm thấy đau, đầu óc thanh tỉnh hơn. Cô lật mình nằm trên giường, một lúc lâu không nói gì.

Diệc Nam cùng nằm một chỗ với cô, nhìn

đèn thủy tinh treo trên trần nhà. Bầu không khí trong phòng quỷ dị đê

mê, một lát sau anh quay đầu nhìn kỹ cô, giọng nói có chút thâm trầm:

“Thích anh ta như thế vì sao không đi tìm.”

Lông mày Diệp Ân khẽ giật, chậm rãi xoay người cùng anh mặt đối mặt, chần chừ nhỏ giọng hỏi: “Tìm anh ấy?”

“Đôi khi con trai cũng muốn được dỗ

dành.” Diệc Nam cũng không biết tại sao lại nói với cô điều này. Những

gì nghĩ trong lòng thực sự không phải như vậy, thế nhưng cứ thế… anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo.

Diệp Ân còn hơi choáng váng, nhỏ giọng

lặp lại lời anh, lập tức mặt mày cong cong cười nhìn anh: “Đó là theo

kinh nghiệm của anh sao? Bạn gái thường dỗ anh lắm à?”

Diệc Nam không nói lời nào, chỉ nhìn cô thần thái tươi tỉnh hơn, liền cười nhạt: “Dựa vào kinh nghiệm để nói.”

Diệp Ân hiểu rõ điều này, cô đã sớm biết, người con trai như anh không thể không có tình cảm, may là cô khôn khéo giữ mình.

“Bạn gái của anh đâu? Không phải cũng chia tay rồi.”

“Ừm.”

“Thật là xui xẻo.”

“Ừm.”

“Cũng bởi vì anh xuất ngoại mà chia tay?”

“Ừm.”

“Anh trả lời tôi cho có lệ à?”

“Ừm.”

Diệc Nam nhắm hai mắt, làm như không muốn nghe lời cô, thế nhưng mỗi câu cô hỏi anh lại phát ra tiếng đáp lại.

Cuối cùng dưới tác dụng của cồn hai người hỗn loạn ôm nhau ngủ.

Đêm đó Diệc Nam ôm Diệp Ân ngủ trong

phòng khách, nhưng cái gì cũng không làm. Hai người yên tĩnh cùng một

chỗ, như tư thế phòng ngự của trẻ con ở trong cơ thể mẹ.

Thân thể gầy gầy của Diệp Ân uốn lượn trước người anh, thực sự anh có thể cảm nhận rõ ràng.

Diệp Ân không về nước ngay. Về sau Diệc

Nam mới nghe nói cô theo giáo sư đến thành phố khác làm nghiên cứu. Lúc

chờ cô trở lại, theo thói quen ngồi suy nghĩ, Diệc Nam cực kỳ ngoài ý

muốn hỏi : “Em không quay về tìm anh ta sao?”

Đã thích như vậy, sao không thể dành ra chút thời gian?

Diệp Ân mặc áo trắng bận rộn trong phòng

thí nghiệm, nghe anh nói động tác trong tay hơi khựng lại, sau đó lại

không kẽ hở tiếp tục cúi đầu: “Lần này thực nghiệm rất quan trọng, tôi

phải toàn lực ứng phó.”

Diệc Nam phát hiện Diệp Ân thực sự tận

tâm với sự nghiệp học hành. So với nhiều người thái độ của cô cẩn thận

và nghiêm túc hơn nhiều. Hơn nữa anh cũng ngẫu nhiên nghe được cô trò

chuyện với người nhà hai lần, nội dung ngoài thăm hỏi tình hình sức khỏe của đối phương thì là thông báo việc học của mình. Diệc Nam hơi lo lắng gia đình cô quá hà khắc, tình cảnh của những đứa con nuôi đều rất đáng

thương.

“Ba mẹ em rất nghiêm khắc với em à?” Diệc Nam không dám nói là ba mẹ nuôi bởi đến bây giờ anh cũng chưa cho Diệp

Ân biết thân phận của mình.

Diệp Ân nghe anh nói chỉ mỉm cười: “Không phải, họ đối xử với tôi rất tốt. Chỉ là gia đình tôi hơi đặc biệt. Cho

nên tôi càng phải nỗ lực hơn để báo đáp họ.”

Cô nhìn anh khẽ nháy mắt cười thần bí.

Diệc Nam ngồi cách cô một ghế tựa, chợt như nhìn thấy tia sáng mạnh mẽ

cùng cứng cỏi trong con ngươi cô.

Khóe miệng anh không tự chủ hiện lên ý cười: “Bạn trai em đâu? Bỏ được sao?”

Kể từ sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa

hai người trở nên quỷ dị, bọn họ sẽ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm,

thậm chí nói về bạn trai cũ của Diệp Ân. Bọn họ rõ ràng từ 419 mà bắt

đầu, thế nhưng cả hai đều tự động không nghĩ về sự kiện kia nữa, hiện

tại ở chung cũng rất hòa hợp.

Lúc này Diệp Ân không cảm thấy mất tự

nhiên. Cô không quay đầu nhìn anh, trong giọng nói tràn đầy tự giễu:

“Cái gì của mình thì sẽ luôn là của mình, còn không thì dù cưỡng cầu

cũng không có được.”

Diệc Nam nhịn không được cười ra tiếng: “Không nghĩ đến em như vậy mà cũng coi trọng quan niệm về số mệnh.”

Diệp Ân nhún vai không nói nữa. Diệc Nam ở một bên nhìn cô, cô bỗng nhiên lại nói: “Kỳ thực tôi và anh ấy đều rất

xấu. Bản chất chúng tôi đều ích kỷ, ai cũng không muốn vì đối phương mà

thỏa hiệp, biết rõ cả hai đều không thích hợp với đối phương thế nhưng

vẫn luyến tiếc khi buông tay.”

Diệc Nam nhìn môi cô như có như không thoáng chút cô đơn, trong lòng có chút khác thường.

Trước đây anh vẫn cảm thấy giữa Diệp Ân

và người kia không có tình yêu, nếu có thì chỉ là cảm giác không cam

lòng cùng thói quen hồi bé. Mà giờ khắc này anh bỗng nhiên ý thức được

chính mình có lẽ đã đoán sai?

“Vậy tại sao nhớ anh ta đến thế mà không

mạnh mẽ lên, cô gái nhỏ… Có một người đàn ông của chính mình để yêu là

quan trọng nhất.”

Diệp Ân kinh ngạc nhìn về phía anh: “Không ngờ anh cũng bảo thủ như thế, đàn ông tự tôn đàn bà thì tự ti, tư tưởng cổ hủ.”

Diệc Nam cũng cong con ngươi đen nhánh:

“Em không biết mỗi người đàn ông đều rất hoài niệm quá khứ, nhất là

những chuyện ba vợ bốn nàng hầu.”

Diệp Ân liếc mắt, người này quả nhiê