
chủ nhìn chằm chằm vào cô.
Sợ cô ngã sấp xuống, sợ cô gặp phải người xấu.
Cô vào phòng vệ sinh rất lâu không thấy
ra. Diệc Nam cau mày cũng không nghe rõ người bạn bên cạnh nói gì. Cuối
cùng anh không yên lòng đứng dậy đi thăm dò, thực sự bị coi thường!
Trong lòng anh lại lần nữa khinh bỉ chính mình. Một lần lại một lần nói với mình, cô không còn là cô bé hồi đó
nữa, anh không có trách nhiệm phải quan tâm.
Mặc dù tự mặc định tâm lí như thế, đến
khi thực sự thấy cô, lòng anh lại tan rã. Diệc Nam đứng ở cửa toilet gõ
cửa, bên trong không một tiếng đáp lại.
Phòng vệ sinh là phòng riêng biệt, bên
trong chắc chắn chỉ có một mình cô. Diệc Nam thử nắm tay nắm cửa, vẫn
không có dấu hiệu mở ra.
Diệc Nam do dự, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào.
Cô bé kia không chút giữ hình tượng ngồi
trước bồn rửa tay, váy cực ngắn để lộ ra một đường dài lên tới đùi, đôi
chân dài trắng nõn thật sự là hấp dẫn ánh nhìn. Diệc Nam không được tự
nhiên dời mắt, đi lên phía trước đỡ cô: “Diệp Ân.”
Diệp Ân hơi nhướng khóe mắt dài nhỏ đang
nhắm hờ lên, lộ ra một nét phong tình. Cô hơi mơ hồ nhìn người con trai
trước mặt, bỗng nhiên cả người tựa vào bờ vai anh.
“Mạch Nha.”
Diệc Nam suy nghĩ trong lòng, đây có lẽ là một cái tên, hơn nữa nghe có vẻ quen tai.
Diệp Ân cắn môi nhìn anh, bộ dạng có chút đáng thương. Cô trầm mặc rất lâu, cuối cùng hai mắt dần đỏ, giọng nói
tràn đầy ủy khuất: “Vì sao không thể thông cảm cho em, chờ em mấy năm
không được sao? Ba mẹ nuôi em nhiều năm như vậy, em không thể để cho họ
thất vọng.”
Mặc dù Diệc Nam không biết Diệp Ân và bạn trai có chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được chút ít. Yêu xa như thế
rất dễ xảy ra vấn đề, nhưng nói cho cùng, có lẽ do yêu không đủ?
Anh nhìn bộ dạng thống khổ của cô, liền đỡ lấy cơ thể cô từ bồn rửa tay xuống: “Xuống rồi nói.”
Cánh tay anh mới vừa ôm lấy, đôi chân dài của cô liền theo đó vòng qua eo anh, kẹp rất chặt, bắp đùi gắt gao để
phía bụng dưới của anh.
Mi tâm Diệc Nam vặn vắt sâu hơn, cúi đầu nhìn cô có điều suy nghĩ.
“Mạch Nha ” cô mèo con tựa vào cổ anh mà
cọ, lông mi như một dải quạt nhỏ hương bồ gãi gãi cổ anh. Như có dòng
điện quỉ dị xẹt qua người. Đôi con ngươi Diệc Nam ám muội sầm xuống, cúi đầu nhìn cô trầm mặc.
Diệp Ân hiển nhiên là uống không ít, đã
hoàn toàn không phân biệt rõ người trước mắt là ai, từng tiếng “Mạch
Nha” kia thực sự mang đến sự nóng giận của Diệc Nam.
Anh cũng không muốn là thế thân, một tay nâng cô lên, hung hăng tét vào mông cô: “Thử gọi sai tên tôi một lần nữa xem!”
Viền mắt Diệp Ân vốn đã đỏ lên lại càng hồng như con thỏ nhỏ, một tay che trước mông, tội nghiệp nhìn anh: “Anh đánh tôi.”
Cái này mà cũng gọi là đánh?
Diệc Nam đầu đầy vạch đen, ôm ngang người cô đi ra ngoài, cố ý trầm mặt hung dữ nói: “Nếu không nghe lời anh lại đánh.”
“…”
Diệp Ân uống say rất ngoan, như con mèo
nhỏ dễ nuôi. Diệc Nam phát hiện cô lúc này rất sợ bị tổn thương, chỉ cần anh lớn tiếng thoáng nghiêm khắc một chút cô sẽ thành thật cúi thấp đầu không quấy rối nữa.
Dáng vẻ đó thật khiến người khác lo lắng.
Diệc Nam phát hiện anh đối với cô rất dễ
mềm lòng, có lẽ do câu chuyện thời thơ ấu, để đến bây giờ anh đối với cô luôn có chút đồng tình cùng quan tâm.
Diệc Nam đặt cô ở phòng khách sát vách,
cô dựa vào cạnh cửa chờ Diệc Nam đổi ra giường. Nhìn thân hình cao ngất
kia cô có chút hoảng hốt, như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc cô hình như
không thể khống chế.
Cô từ phía sau ôm anh, dùng sức khịt khịt mũi: “Anh trước đây đều nhân nhượng em vô điều kiện, sao bây giờ lại thay đổi.”
Diệc Nam hơi đứng hình, nhẫn nại: “Diệp Ân, anh không phải cái gì Mạch Nha.”
Giảng đạo lý cho người uống say thực sự
là việc không có chút lí trí, thế nhưng Diệc Nam không khống chế được.
Nghĩ tới đêm hôm đó cô có lẽ coi anh là người khác, anh liền nôn nóng
một cách khó hiểu.
Lòng tự trọng của anh có chút bị tổn thương.
Cô gái phía sau không động đậy, anh lại
lần nữa cúi người sắp xếp chăn đệm không ngờ toàn bộ cơ thể cô đè ép
xuống, anh nhất thời đứng không vững cùng cô ngã xuống chăn đệm.
Cơ thể cô mềm mại áp trên người anh, mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Tay anh còn cẩn thận ôm lấy cô, sợ cô
không may ngã xuống. Thế nhưng lòng bàn tay anh vừa đi xuống liền đặt ở
thắt lưng cô, độ sâu trên thắt lưng tạo ra một đường cong hấp dẫn. Diệc
Nam giật giật cần cổ, nhìn ngũ quan thanh thoát đẹp đẽ của cô mà lòng có chút khó có thể kiềm chế.
Cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, làm như không
biết gì. Trước ngực hai bên tuyết trắng áp lên bộ ngực anh, mềm mại,
nhất là chúng còn chen chúc với khe rãnh khiến đầu óc anh như thiếu
dưỡng khí.
Bộ dạng cô rõ ràng tràn ngập ý mời, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hơi chu lên.
Diệc Nam giữ lấy cái ót cô định hôn lên. Hai tay nhỏ bé của cô đặt trên người anh, nhíu mày.
Diệc Nam không hiểu im lặng dò hỏi. Cô cúi đầu nhìn, mi tâm nhíu chặt hơn: “Anh không phải anh ấy —— “
Đương nhiên không phải! Từ đáy lòng Diệc
Nam tự dưng mọc lên một đống khí nóng, đối với Mạch Nha nào đó mà sinh
ra cảm xúc phức tạp, đ