
ến già được. Nhiều lúc con phải đứng trên lập trường
của người khác để nghĩ đấy.”
“Sao con phải nghĩ cho người khác chứ?”
“Vậy con hãy thử ngẫm một đứa con gái ngoan như Lăng Lăng mà sau khi yêu con lại mắc bệnh tâm lý? Nếu nghe một người phóng khoáng tự nhiên như Văn
Văn khi gặp con liệu có trở thành cô nàng nhạy cảm không? Một người đàn
ông nếu không để người con gái của mình bộc lộ được những điểm tốt, điểm mạnh của mình ra thì đó là người đàn ông thất bại!”
“Mẹ, sao lại nói như vậy? Con thấy mẹ và ba rất tốt mà?”
“Vậy mẹ mới nói anh và ba anh đều vô tâm y như nhau. Trước đây mẹ và ba anh
cũng nhiều chuyện với nhau lắm, đó là những năm tháng đầy sóng ngầm. Đặc biệt là khi bà nội anh còn sống, bao nhiêu lần mẹ muốn nói lời chia tay với ba, làm sao anh biết được chuyện đó?”
“Mẹ và ba từng nghĩ đến chuyện chia tay rồi sao? Có phải do vẫn còn tình cảm nên không chia tay được nữa?”
Mẹ anh khẽ hừ một tiếng, “ba anh cũng là người biết điểm dừng, ban đầu
không bao giờ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ. Nếu không hơn
hai mươi năm trước đã không có anh rồi.”
“Sao lại vậy ạ?”
“Anh có nhớ khi bà nội anh còn sống, mẹ và ba thường xuyên cãi nhau không?”
“Con nhớ chứ. Con biết mối quan hệ giữa mẹ và bà nội không được tốt lắm. Mỗi lần bà nhắc đến mẹ không phải trách móc thì cũng quở mắng. Xem ra mối
quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người không tốt thì phải.”
“Thì thời trẻ đi làm dâu bị mẹ chồng soi xét, đến lúc già rồi lại đi ức hiếp con dâu mới. Đời người phụ nữ thật vất vả!”
“Trong văn của Lỗ Tấn cũng nói đến điều này.”
“Bà nội của anh là một nàng dâu rất hiếu thuận. Sau này khi ông nội anh qua đời, bà ở vậy thủ tiết nuôi ba anh. Bởi vậy trước khi bước chân vào cửa nhà mình mẹ đã tự nhủ, mẹ chồng nuôi nấng được chồng mình không dễ dàng gì, do vậy nhất định phải hiếu thuận với mẹ!”
“Đó là điều đương nhiên mà.”
“Nhưng sau khi bước vào nhà mẹ mới hiểu rằng người quả phụ nghiêm khắc đến thế nào.”
Anh lặng lẽ nghe mẹ mình kể lại chuyện cũ…
“Đêm đầu tiên, mẹ và ba không làm gì cả. Vì bà nội không cho đóng chặt cửa
khi đi ngủ, nửa đêm bà con tỉnh dậy vào phòng đắp chăn cho con trai. Do
không đóng cửa nên ba anh cũng ngại không dám động vào mẹ. Cuộc sống vợ
chồng hữu danh vô thực như vậy kéo dài đến 20 ngày liền, rồi một hôm bà
nội sang nhà hàng xóm tán gẫu, ba anh thấy có lỗi với mẹ, nhân dịp đó mẹ và ba mới chính thức là vợ chồng.”
“Ngày nào mẹ cũng phải bưng
nước rửa chân cho ba, bà nội nói mẹ không đảm đang nên muốn dạy mẹ phải
hầu hạ chồng như thế nào. Mẹ nói rõ vợ chồng cần sự bình đẳng, không thể coi chồng là trời được. Nhưng cho dù mẹ nói thế nào bà cũng để mọi
chuyện ngoài tai, bà còn nói phải áp đảo tính cách kiêu ngạo của mẹ lại, để tránh mẹ thành nữ chủ nhân trong nhà. Dù sao bà cũng là bậc lớn
tuổi, là mẹ chồng của mình.”
“Không lâu sau, bà tuyên bố muốn
làm quản gia. Tiền lương hàng tháng của mẹ và ba đều phải giao nộp lại
cho bà, kể cả tiền sau này dùng để nuôi con cũng vậy. Bà sợ mẹ có tiền
sẽ mang về nhà mẹ đẻ, bà nói rằng con gái sau khi kết hôn không được cho nhà đẻ nữa. Nhưng khi ấy mẹ cũng còn ông bà ngoại của anh nữa, ông bà
cũng cần con cháu hiếu thuận chứ.”
“Sau đó ông ngoại anh bị
bệnh, cần tiền đi phẫu thuật. Khi ấy cậu anh cũng mới kết hôn, đang sống riêng bên ngoài với mợ. Hai vợ chồng son thì lấy đâu ra tiền? Mẹ nghĩ
bình thường đưa tiền cho bà cũng không ít, ăn tiêu chẳng nhiều nên hỏi
bà để lấy tiền, bà nói luôn không đưa được. Vì chuyện gia đình bên kia
phải do cậu anh lo, thế là mẹ và bà cãi nhau. Lúc đó mẹ cũng không biết
mình đã mang thai, mẹ chỉ biết đến bệnh viện quỳ xuống trước mặt ông
ngoại anh mà khóc vì bản thân bất hiếu, ngay cả ba mẹ ruột cũng không
chăm sóc được.”
“Bệnh ông mỗi lúc một nặng. Cậu anh lo lắng đi
khắp nơi để vay tiền, đến vay cả bà nội anh, cậu nói: Xin được vay
trước, sau này có rồi sẽ trả. Bà cười và nói: Mẹ đã là dâu nhà này, mọi
thứ của mẹ đều thuộc về nhà chồng. Còn cậu muốn vay tiền cũng được,
nhưng phải tính theo lãi suất ngân hàng và viết biên lai. Khi ấy cậu lo
lắng quá, viết luôn biên lai để lấy tiền. Ông ngoại anh được làm phẫu
thuật nhưng đã muộn không cứu được, sau đó ông cũng từ trần.”
“Nhớ lại ngày hôm đó, mẹ nghe được tin dữ từ bệnh viện, vội vàng đến luôn để nhìn ông lần cuối. Không may trên đường đi mẹ bị xe quệt phải, ngã lăn
xuống nền tuyết lạnh. Khi mẹ tỉnh lại bác sỹ nói thời kỳ mang thai mà
không chịu chăm sóc bản thân, lại bị gió lạnh nên đứa con không giữ
được, không cẩn thận sẽ mất cả khả năng sinh sản.”
“Tiền phẫu
thuật rồi cả tiền ma chay cho ông nữa, cậu không có nên hỏi mẹ xem có
thể trả tiền cho bà muộn hơn được không. Bà không đồng ý còn đến buổi
tang nhà mình làm om sòm lên, mắng nhà mình là đồ lừa đảo. Thực ra chỗ
tiền ấy là của mẹ ngày ngày làm lụng, cuối cùng cậu anh đi vay mượn khắp nơi cũng trả được món tiền đó. Khi nhận được tiền bà rất đắc ý, nhưng
bà nội anh đâu biết rằng cậu anh phải đi bán cả máu. Vì cậu biết món
tiền đó nếu không trả sớm, mẹ cũng chẳng sốn