Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324462

Bình chọn: 8.5.00/10/446 lượt.



đã quyết định chia tay anh, không muốn nghe mấy lời khuyên răn gì nữa.

Sau đó ba mẹ chỉ còn cách để bệnh ba anh nhẹ thành nặng, dù sao ba anh

cũng vốn bị cao huyết áp, phải đến bệnh viện nằm hai ngày rồi tiện thể

làm thủ tục nhập viện luôn.”

Lý Cường thở dài một tiếng, không biết nên nói gì chỉ bảo: “Ba mẹ cũng phải làm bộ như thế.”

Mẹ anh: “Ba mẹ không muốn như thế, nhưng nếu Văn Văn nể chuyện ba anh bệnh tật mà chịu cưới anh thì ba mẹ cũng không phiền lòng. Và như vậy cũng

chứng tỏ ít nhất trong lòng nó còn có anh, còn có hi vọng. Nó là đứa

ngoan và có tình nghĩa, thấy ba anh bệnh như thế nên cũng nể tình, nhưng nó có nhược điểm lớn nhất là tính tình quá thẳng thắn, thiếu sự nội

tâm. Bây giờ bốn ông bà già này muốn tạo cho anh chị một cơ hội để tiếp

tục với nhau, nếu sau này hai đứa không đến với nhau được thì cũng không oán giận được… vì ba mẹ đã cố tác thành cho rồi.”

Lý Cường an ủi: “Ba mẹ không có gì sai cả.”

“Cả cuộc đời của mẹ coi như đã xong rồi, bây giờ chỉ mong có cơ hội được

làm mẹ chồng tốt nữa thôi, ít nhất cũng không đến nỗi như bà anh ngày

xưa với mẹ. Phụ nữ bây giờ cũng được học hành đầy đủ, có công ăn việc

làm và mức lương khá, bình đẳng như thế sao phải chịu nhẫn nhịn người

đàn ông? Văn Văn là đứa có sự nghiệp riêng, không thể cả ngày đấu miệng

với anh được, vì nó vì cả anh nữa, sau này anh nên học cách tôn trọng nó hơn.”

Anh không biết nói gì hơn, chỉ còn biết vâng dạ.

“Mẹ biết anh thích trẻ con, mẹ cũng muốn được bế cháu lắm rồi. Riêng về

chuyện sinh nở anh không nên làm khó nó, nếu nó không sinh thì anh chị

nhận nuôi một đứa con nuôi cũng được, tốt nhất là con gái. Mẹ cũng muốn

có con gái lắm. Hồi đó chỉ mong có một đứa nhưng rồi không còn cơ hội

nữa.”

Văn Văn nghĩ đến tấm lòng của các bậc phụ huynh mà thấy xót xa trong lòng, cô kéo tay Đường Đường đi ra.

Trong phòng, Lý Cường cũng đờ người ra một lúc lâu không nói gì.

Khi hai người rời đi, tai cô vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ anh văng vẳng:

“Muốn cho hai đứa một cơ hội nữa. Nếu lần này không giữ được nó thì sau

này đừng trách ba mẹ không biết vun vén…”

Đường Đường nắm chặt

tay Văn Văn. Cô biết bạn mình đang đứng ở ngã ba đường, nhưng bây giờ

người có thể quyết định chỉ có thể là bản thân cô ấy. Không nói năng gì, cô chỉ nắm chặt tay bạn rồi kéo ra ngoài. Yêu người! Đã xác định cuộc đời chịu nhiều đau thương. Trong đêm mưa lạnh lẽo ngồi ôm những mệt mỏi.

Yêu người! Đã xác định con tim sẽ vỡ vụn. Trong ánh hoàng hôn đỏ lựng, chỉ thấy trong lòng rỉ máu.

Nhận ra anh! Cho dù gặp nhau quá trễ. Trong ngày thu hiu quạnh chỉ còn những nỗi cô đơn.

Trong cuộc tình, em đau khổ đuổi theo nhưng vẫn không bắt kịp tình yêu của anh, rồi lại sớm nắng chiều mưa.

Si tình, em yên lặng kiên trì, không hoàn thành nổi giấc mộng của anh, bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Em kiên quyết cố gắng đến cùng nhưng không chạm nổi trái tim anh, lạnh lùng băng giá kéo đến ùn ùn.

Một mực theo ý mình, em đành được ăn cả ngã về không. Em những tưởng có thể nước chảy đá mòn, từ nay có thể đến bên được chân trời góc biển, đời

này kiếp này không ân hận.

— “Được ăn cả ngã về không”

Lý Cường và Văn Văn ghé qua cửa hàng giường đôi.

Cô chỉ bộ đồ dùng đi kèm với giường rồi bảo anh: “Màu vàng nhạt cách điệu kia em thích.”

Anh lắc đầu, “màu đó đẹp gì chứ? Nhìn lạnh lẽo lắm!” Nói xong anh chỉ tay sang bộ đồ màu đỏ mận chín.

Cô lắc đầu, “anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, màu đỏ dùng trong phòng ngủ nhìn khó coi lắm.”

“Em chẳng hiểu gì cả? Màu mận chín này hơn đỏ thắm nhiều. Hơn nữa, dùng màu đỏ còn làm tăng thêm sức sống cho căn nhà. Nhà còn là nơi tiếp sức cho

sự nghiệp thành công của người đàn ông, nên anh định rèm cửa với ghế

sofa nhà mình sẽ dùng màu đỏ hết.”

Cô nói lạnh lùng, “em không

muốn nhà mình trông quê mùa như trưởng giả học làm sang, trang trí nhà

cửa như cưới vợ vậy, chăng đèn kết hoa nhìn toàn thấy màu đỏ rực.”

“Màu đỏ là may mắn, có gì không tốt chứ?”

Văn Văn trừng mắt lên, “không được!”

Lý Cường lập tức cười nhạt, “em đừng giở đó ra nữa.”

Cô dè bỉu, “anh cũng đừng tầm thường như vậy, chẳng phát tài được đâu.”

Lý Cường vuốt hai tay, “em đã tự mình có ý định như thế rồi còn kéo anh đi xem cùng làm gì? Em nói đúng quá rồi, còn tỏ thị uy với anh nữa. Dù sao anh cũng chỉ là cái thớt gỗ, em muốn đánh muốn gõ thì tùy ý, em muốn

nghe thì anh cũng nói rồi đó, cho em tham khảo. Ha ha!”

Văn Văn tức lên không nói gì nữa, quay người đi.

Lý Cường chạy sau lưng cô cao giọng hỏi: “Em sao thế? Không thích nghe anh nói nữa lại định đi tố cáo mẹ anh à?”

Văn Văn dừng bước, nói nhưng không quay người lại, “nếu như ban đầu ba em

giả bệnh để bắt chúng ta kết hôn, anh thử tự vấn xem mình có đồng ý làm

như thế không để ba mẹ vui lòng? Về phương diện đạo đức, những gì có thể làm được em đã làm rồi. Còn bây giờ em sẽ không động thủ nữa, vì trong

tim em, anh không còn là gì nữa. Hôm nay em sẽ đối xử rất khách khí với

anh, nhưng cũng mong anh đừng ức hiếp người khác nữa!”

Lý Cường nghe xong ngẩn người ra không nói được câu nào.

Cô ngẩng


The Soda Pop